Nhìn dòng xe cộ đông đúc và dòng người tấp nập, Mạnh Tư Kỳ đứng lặng hồi lâu. Cô cảm thấy mình thật sự đã già, chỉ một phen vật lộn vừa rồi mà toàn thân như muốn rã rời.
Ánh mắt cô hạ xuống, nhìn thấy máu chảy dọc trên tay và cánh tay của Triệu Lôi Đình. Cô vội nói: “Mau đến bệnh viện đi!”
Triệu Lôi Đình giơ tay lên nhìn vết thương rồi nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, mỉm cười: “Vết thương nhỏ thế này, không sao đâu. Đi nào, về phòng em ngồi chơi chút.”
"Tại sao các anh luôn như thế?" Mạnh Tư Kỳ hét lên. Cô nhớ lại ngày xưa, khi Lộ Hạc và đội trưởng Hàn bị thương, họ cũng đều mang vẻ mặt không để tâm như vậy.
Tại sao các anh luôn dùng cách này để khiến em không lo lắng thế? Các anh không biết rằng trong lòng em đau đớn biết chừng nào đâu.
"Xin lỗi." Triệu Lôi Đình vội xin lỗi: “Xin lỗi, bây giờ anh sẽ đi khử trùng và băng bó ngay. Em nhìn xem, ngay cổng này có phòng khám mà.”
Đây cũng là cách nhanh nhất lúc này. Mạnh Tư Kỳ gật đầu đồng ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT