"Tư Kỳ." Triệu Lôi Đình cầm chai bia, rót một ly rồi uống cạn. Đôi mắt cũng đỏ lên: “Anh cầu xin em hãy buông bỏ đi thôi. Con người chỉ có một đời. Em không cần phải tiêu hao cả đời mình vào những việc này. Nhỡ đâu đến cuối cùng sự thật vẫn không được tìm thấy thì em sẽ làm gì?”
Bàn tay già nua của Mạnh Tư Kỳ run rẩy không ngừng, cả cơ thể cô cũng run lên. Cô quá đau lòng. Tại sao ba mươi năm lại kết thúc như thế này? Cô hét lớn: “Anh nói ba mươi năm? Ba mươi năm qua, anh đã làm cục trưởng, đạt được mọi thứ nhưng những vụ án này anh không phá được vụ nào. Làm thế nào anh trở thành cục trưởng được? Nhờ những lời nói hoa mỹ hay khả năng khéo léo ăn nói của anh…”
Triệu Lôi Đình cúi đầu, giọng khẽ: “Đúng, anh không xứng đáng.”
"Anh thừa nhận rồi?" Mạnh Tư Kỳ cay đắng nói: “Từ ngày quen biết anh, em đã biết anh không có năng lực gì. Em còn nhớ có lần chính em nhường công lao cho anh.”
Mắt Triệu Lôi Đình đã ngân ngấn nước: “Cục trưởng Triệu, anh không thấy hổ thẹn sao? Ngồi ở vị trí đó, anh không cảm thấy khó xử sao? Anh có xứng đáng với đội trưởng Hàn không? Có xứng đáng với thầy của em không?”
"Em nghĩ anh không muốn sao? Em nghĩ anh không muốn tìm ra sự thật cho bố mẹ em, cho Lộ Hạc sao…" Giọng Triệu Lôi Đình nghẹn lại vì đau khổ.
"Vậy tại sao anh không làm? Ba mươi năm chưa đủ dài sao?" Mạnh Tư Kỳ gào lên, nỗi đau xé lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT