“Tôi kể cô nghe một chuyện nhé.” Triệu Lôi Đình cười: “Tôi nghe La Tiêu Quốc nói đồng nghiệp mới đến đội một hình như được điều từ một đồn cảnh sát. Người này thú vị lắm. Cô biết không, anh ta đã ngồi rình bên cạnh một nhà vệ sinh công cộng ở nông thôn suốt bảy ngày bảy đêm. Một mình chịu đựng mùi hôi thối suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng bắt được nghi phạm. Thật đáng nể!”
Khi nghe đến đây, sắc mặt Mạnh Tư Kỳ chợt trầm xuống. Cô bất giác nhớ lại một lần cô hỏi bố mình, Mạnh Tinh Hải: “Bố, làm sao bố được chuyển lên cục cảnh sát thành phố vậy?”
“Con không tin đâu nhưng thật sự bố đã ngồi canh bên nhà vệ sinh suốt bảy ngày bảy đêm. Thậm chí bố còn ăn ngay tại đó, vào giữa mùa hè nóng bức, cả người bốc mùi hôi suốt nhiều ngày sau đó. Nhưng rồi bố lập công và được thăng chức.”
“Bố, đang ăn cơm, bố có thể đừng kể chi tiết như vậy không?” Khi đó cô còn nhỏ. Bố cô kể câu chuyện với vẻ đầy tự hào nhưng vì cô tỏ thái độ khó chịu, ông không bao giờ nhắc lại nữa.
Mũi cô cay cay. Thời gian như đưa cô trở lại ba mươi năm trước khiến lòng cô chùng xuống. Triệu Lôi Đình lo lắng hỏi: “Tư Kỳ, cô sao thế?”
“Không sao.” Mạnh Tư Kỳ cười gượng hỏi: “Anh ta tên gì?”
“Mạnh Tinh Hải.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play