Đôi mắt Nguyễn Mộng Anh ánh lên những giọt nước mắt, như thể cô ấy bị ép buộc phải đồng ý.
Rất nhanh sau đó, cô ấy ký vào bản hợp đồng, bị yêu cầu mặc đồng phục của ngân hàng. Khi đối diện với Giang Thịnh lần nữa, cô ấy cẩn thận hỏi: “Ông chủ, công việc của tôi là gì? Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
"Ồ, nếu cô đã hăng hái như vậy, vậy để tôi dạy cô." Giang Thịnh chậm rãi cởi thắt lưng: “Lại đây, dùng miệng đi, biết phải làm thế nào chứ.”
Cánh cửa phòng đóng kín, bên ngoài là tiếng hát ồn ào, âm nhạc chát chúa. Không lâu sau, từ trong phòng vang lên tiếng khóc lóc, tuyệt vọng của Nguyễn Mộng Anh: “Không, không!”
Ngày hôm đó, Giang Thịnh tháo đôi găng tay trắng mỏng của mình. Tại câu lạc bộ, hắn luôn đeo mặt nạ và găng tay để không ai lấy được dấu vân tay của hắn, nhưng hôm đó hắn muốn cảm nhận hương vị "tình mẹ" trên người Nguyễn Mộng Anh…
Đối diện với ánh mắt sáng ngời không hề sợ hãi quyền thế của Mạnh Tư Kỳ, Giang Thịnh mỉm cười nhạt, thờ ơ nói: "Đôi mắt của Nguyễn Mộng Anh rất giống mẹ tôi... Vì vậy tôi đã dành cho cô ấy sự đối xử đặc biệt. Mỗi lần sau khi chơi đùa với cô ấy, tôi lại có cảm giác tội lỗi. Một năm, tôi vẫn không thể thuần phục cô ấy. Cô ấy muốn rời đi, thậm chí còn chế giễu tôi không giữ lời hứa. Hôm đó tôi chụp ảnh cô ấy, nói với cô ấy rằng, "Nguyễn Mộng Anh, tôi có thể thả cô đi, nếu cô muốn tìm cảnh sát thì hãy tìm Lộ Hạc, anh ta là cảnh sát chính trực nhất và giỏi phá án nhất trên đời này. Tôi có thể cá cược với cô, xem ai sẽ chết trước!"."
Khi nói câu này, Giang Thịnh nghiến răng, trong nụ cười đầy vẻ tà ác và khinh bỉ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play