Khi sắp xếp lại ghi chép cuối cùng, Mạnh Tư Kỳ đã hệ thống lại quá khứ của Đằng Phi.

Hơn mười năm trước, bố của Đằng Phi là một thợ mộc, thường xuyên đi đây đi đó, rất được người dân trong thôn tôn trọng. Vào dịp Tết, một vài người họ hàng và dân thôn đã giao phiếu vải cho ông ta để nhờ mua vải từ cửa hàng cung ứng ở quê.

Sau chuyến đi đó, bố của Đằng Phi không rõ vì lý do gì đã không bao giờ quay lại.

Ban đầu mọi người cho rằng ông ta gặp bất trắc, rất thương cảm. Nhưng sau đó tin đồn bắt đầu nổi lên, nói rằng ông ta đã trộm phiếu vải bỏ trốn.

Họ dần dần tập trung tại nhà Đằng Phi, dùng đủ mọi cách để đòi lại phiếu vải. Mẹ của Đằng Phi vốn sức khỏe đã không tốt, chịu đựng sự mất tích của chồng và sự tra tấn tinh thần từ người thân và bạn bè, cuối cùng đã mắc bệnh nặng và qua đời.

Khi đó Đằng Phi mới mười ba tuổi đã phải gánh vác chăm sóc cô em gái nhỏ hơn mình năm tuổi là Đằng Dung. Cậu bé Đằng Phi chịu khó, biết làm việc, còn đọc được một ít sách báo, nhờ vậy mà cuộc sống mới duy trì được.

Gắn kết với trải nghiệm trưởng thành của Đằng Phi, Mạnh Tư Kỳ cố gắng dựng nên chân dung tâm lý của anh ta. Dạo gần đây cô đang cày cuốc đọc sách về tâm lý học tội phạm và muốn áp dụng để hiểu được tâm lý tội phạm của Đằng Phi.

Khoảng mười tuổi, có lẽ Đằng Phi đã rất đau khổ và mơ hồ khi bố mình mất tích, đó là bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời anh ta. Có lẽ anh ta vẫn luôn mong bố mình quay về, ngay cả khi mẹ anh ta qua đời, có lẽ anh ta vẫn còn hy vọng. Nhưng cuối cùng, anh ta bắt đầu căm ghét sự "ra đi không lời từ biệt" của bố.

Nhưng có lẽ anh ta đã nhận ra một chi tiết trong sự việc bố mình mất tích: Khi một người biến mất, họ có thể vĩnh viễn bặt vô âm tín, bất kể cách họ biến mất có kỳ quái đến đâu.

Cái chết của mẹ là bước ngoặt lớn thứ hai trong cuộc đời anh ta. Lần đó anh ta không chỉ đau khổ vì mất mẹ mà còn căm thù những kẻ đã hành hạ mẹ mình. Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sự lạnh lùng của nhân tính, tâm lý phòng vệ của anh ta mạnh mẽ hơn, nhưng cũng trở nên lạnh lùng hơn, anh ta không còn tin tưởng bất kỳ ai.

Bệnh tình của em gái là bước ngoặt lớn thứ ba trong cuộc đời anh ta. Trước khi mẹ qua đời, bà đã dặn dò anh ta chăm sóc em gái, em gái là người thân duy nhất của anh ta trên đời, họ nương tựa vào nhau mà sống.

Khi mới bắt đầu viết lách, Đằng Phi đã từng đăng một bài thơ mơ hồ trên báo huyện, ví mình và em gái như hai cái cây nhỏ lay động trong gió mưa. Anh ta phải lớn lên, phải trưởng thành để bảo vệ em gái mình.

Khi em gái lâm bệnh nặng, Đằng Phi đã từng hoang mang vì lo sợ mất đi em gái. Đó không chỉ là công sức chăm sóc em gái bao năm qua mà còn là lời hứa với mẹ, là nơi nương tựa duy nhất của anh ta trên thế gian này.

Mạnh Tư Kỳ chỉ dừng lại ở đó với việc dựng lại tâm lý của anh ta, nhưng cô tin rằng người bất hạnh thường rất tốt bụng, thậm chí càng biết trân trọng những người yếu thế. Vậy mà tại sao Đằng Phi lại trở nên tàn nhẫn như vậy? Có lẽ thế giới nội tâm của anh ta còn đáng sợ hơn những gì cô đã dựng lại.

Ngày hôm đó, Hàn Trường Lâm nói với Mạnh Tư Kỳ và Triệu Lôi Đình: “Hai người đến thăm Đằng Dung đi. Bệnh tình của cô ấy vẫn còn kéo dài, giờ cũng không rõ tình hình thế nào.”

Đằng Phi bị bắt, thực chất Hàn Trường Lâm cũng có ý rõ ràng là muốn hai người đến chuyển lời về tình hình của Đằng Phi cho cô ấy.

Thật ra có lẽ không cần họ chuyển lời, dù sao tin tức về việc Đằng Phi bị bắt đã lên báo, mà tiểu thuyết của Đằng Phi cũng đã bị cấm xuất bản, giờ đây tên tuổi của anh ta gần như đã trở thành quá khứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play