“Không sao chứ, Tư Kỳ? Trời mưa lớn rồi, nhanh về thôi.” Thẩm Hạng Minh quay sang, nói với cô bằng giọng đầy quan tâm.
Trên đường trở về phòng, mưa bắt đầu nặng hạt, cả ba cố gắng chạy thật nhanh, cuối cùng cũng đến dưới mái hiên. Mạnh Tư Kỳ vuốt lại mái tóc ướt, Thẩm Hạng Minh cũng lau nước mưa trên mặt, nói với cô: “Về phòng nhanh, lau khô người rồi tắm nước nóng, xong thì xuống ăn tối nhé.”
Mạnh Tư Kỳ gật đầu. Cô nhận thấy Lộ Hạc đứng yên, ánh mắt anh nhìn vào màn mưa, như thể đang đắm chìm trong suy tư, hoặc giống như một đứa trẻ đang chịu đựng nỗi buồn.
“Lộ Hạc, đang nghĩ gì thế?” Trước khi Thẩm Hạng Minh lên lầu cũng quay lại nhắc anh.
“Đội trưởng Lộ, về nhớ lau khô người, đừng để cảm lạnh.” Mạnh Tư Kỳ gọi anh. Lúc này Lộ Hạc mới quay lại nhìn cô. Trên mặt anh không hiện rõ biểu cảm gì nhưng cô có cảm giác rằng anh trông rất cô độc, như thể anh không thích mưa nhưng lại muốn tìm kiếm điều gì đó trong màn mưa ấy.
Trong ánh mắt của Lộ Hạc, Thẩm Hạng Minh đưa Mạnh Tư Kỳ lên tận tầng năm, dặn đi dặn lại cô phải tắm xong thì xuống ăn cơm.
Khi vào phòng, việc đầu tiên mà Mạnh Tư Kỳ làm là ra chỗ cửa sổ để thu quần áo vào. Cô biết đồ đã bị mưa làm ướt hết, bên ngoài lại gió lớn, sợ rằng có thể bị cuốn bay mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT