Hiểu ý, Mạnh Tư Kỳ vốn cũng thấy không ổn, vội nói: “Bố, đội trưởng Lộ bận lắm, không có thời gian ăn cùng chúng ta đâu. Thế này nhé, để dịp khác có cơ hội đi.”
“Đúng vậy, để dịp khác có cơ hội.” Lộ Hạc mỉm cười nhẹ nhàng.
“Vậy thì thế này, bố có mang ít trà ngon, để bố ra xe lấy. Đội trưởng Lộ, phiền cậu đợi tôi vài phút.” Mạnh Huy dặn dò: “Con gái, bố đi một chút rồi quay lại, hai đứa cứ trò chuyện, xe bố đỗ ngay ở cửa thôi.”
Mạnh Tư Kỳ định từ chối nhưng nhìn thấy bóng dáng bố vội vã đi khuất, cô chỉ biết lắc đầu rồi quay lại nhìn Lộ Hạc. Cả hai nhìn nhau, cùng mỉm cười.
Mạnh Tư Kỳ hiểu ý nghĩa của nụ cười này, đó là sự bất lực trước sự nhiệt tình quá mức của bố mình.
Lộ Hạc khéo léo nói: “Tư Kỳ, cảm ơn tấm lòng của bác, nhưng tôi sắp có một cuộc họp quan trọng…”
Mạnh Tư Kỳ mỉm cười nói: “Đội trưởng Lộ, tôi hoàn toàn hiểu, vậy thế này nhé, tôi sẽ giữ trà lại, sau này sẽ tự pha cho anh một tách thật ngon.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT