Địa hình của hẻm núi khá nông, không phải là nơi tốt nhất để ngắm mặt trời mọc, nhưng ngọn núi nhỏ kia lại khác, nếu đứng trên đỉnh núi, có thể ngắm được vẻ đẹp của hẻm núi hòa cùng ánh nắng bình minh.

Cô bất chợt rùng mình, cảm giác lạnh buốt từ sâu thẳm trong tim dâng lên.

“Đó là đỉnh Tiểu Biệt!” Triệu Lôi Đình trả lời.

“Đúng rồi, chắc chắn Đằng Phi đã đến đó.” Khi nói câu này, môi của Mạnh Tư Kỳ khẽ run lên.

“Ý cô là gì? Cô đang nói rằng ngày hôm đó Đằng Phi không đến hẻm núi mà đến đỉnh Tiểu Biệt.”

“Đúng, đúng.”

Sắc mặt của Triệu Lôi Đình cũng thay đổi, thậm chí trán anh ấy rịn mồ hôi lạnh.

“Anh có thể liên lạc với Hàn đội không? Chúng ta đi lên đỉnh Tiểu Biệt!” Giọng của Mạnh Tư Kỳ vội vã.

“Được, được! Tôi đi đến cửa hàng tìm điện thoại ngay!” Triệu Lôi Đình quay người chạy đi: “Cô đợi tôi ở đây!”

Bóng lưng của Triệu Lôi Đình nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Hơn một giờ sau, một chiếc xe cảnh sát đến bãi đỗ xe, hai người bước tới chào đón, thấy chỉ có Hàn Trường Lâm bước xuống xe.

Giọng của Hàn Trường Lâm không giấu được sự phấn khích: “Nghe nói hai người có phát hiện lớn.”

Triệu Lôi Đình lập tức chỉ về phía đỉnh Tiểu Biệt: “Đội trưởng Hàn, anh xem, đó là đỉnh Tiểu Biệt, chúng tôi nghi ngờ ngày hôm đó Đằng Phi đã đến đó.”

“Được.” Hàn Trường Lâm vừa đi vừa nhìn về phía đỉnh Tiểu Biệt, ánh mắt sắc bén.

Ở lối vào núi, có một con đường mòn ẩn hiện giữa cỏ xanh, không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể nhận ra là do người đi bộ dẫm đạp mà thành.

Triệu Lôi Đình chỉ vào con đường mòn mờ mờ đó và nói: “Đội trưởng Hàn, có một con đường mòn ở đó, chúng tôi nghi ngờ rằng hôm đó Đằng Phi đã cố tình mua thuốc lá để tạo thông tin về việc đi vào hẻm núi, nhưng thực ra anh ta đã theo con đường này vào đỉnh Tiểu Biệt, sau khi giết người ở đó, anh ta quay lại hẻm núi để dựng hiện trường giả. Chiếc lều và chiếc giày có thể là do anh ta một mình mang vào hẻm núi.”

Hàn Trường Lâm nhìn về phía đỉnh Tiểu Biệt, dường như đang suy nghĩ.

Triệu Lôi Đình lại nói: “Đội trưởng Hàn, phát hiện này là nhờ công của Tư Kỳ.”

Một lúc sau, Hàn Trường Lâm từ từ quay đầu lại, ánh mắt chuyển từ mặt Triệu Lôi Đình sang Mạnh Tư Kỳ. Anh ấy nở một nụ cười hài lòng: “Tiểu Mạnh, rất tốt.”

Từ nãy giờ Mạnh Tư Kỳ đi theo hai người mà không nói gì, lần này nghe Hàn đội khen ngợi, thậm chí cô hơi ngại, vội vàng khiêm tốn nói: “Đội trưởng Hàn, chỉ là hôm nay tôi thấy bức ảnh của Lưu Vũ Vi, nói rằng cô ấy thích ánh nắng nên tôi tình cờ nghĩ đến. Nhưng hiện tại chúng ta chưa tìm thấy bằng chứng, không thể chắc chắn phỏng đoán của chúng ta là đúng.”

“Đúng vậy, bây giờ vẫn chưa thể xác định nên chúng ta nhất định phải vào núi để kiểm tra.” Hàn Trường Lâm nói: “Trước khi đến đây, tôi đã liên lạc với Lý Bình, anh ấy nói ban đêm vào núi không an toàn và tầm nhìn kém nên chúng ta sẽ lên núi vào sáng sớm mai. Chúng ta nhất định phải lấy được chứng cứ.”

Không có gì ngạc nhiên khi Hàn Trường Lâm đến một mình, anh ấy chỉ đích thân đến để xác nhận giả thuyết của hai người. Hiện tại, có vẻ như Hàn Trường Lâm cũng rất tin tưởng vào phỏng đoán này.

Ba giờ sáng hôm sau, Mạnh Tư Kỳ mặc kín từ đầu đến chân, vì lần trước vào núi đã gặp nhiều khó khăn, da cô cũng bị xước không ít, lần này cô mặc kín hết mức có thể, cả cổ và mặt cũng quấn vải, trên đầu đội mũ.

Cô xuống cầu thang mà cố gắng không gây ra tiếng động, đột nhiên, nghe thấy một tiếng “A” khiến cô giật mình, trong phòng khách có bóng người, cô vội bật đèn lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play