Phùng Thiếu Dân trèo qua tường chạy tới, nhưng trong lúc chạy, trong lòng ông ấy đã cạn kiệt sức lực. Do quá nóng lòng lập công, ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc kẻ địch có súng, cũng chưa bao giờ nghĩ đến sự an toàn của Hạng Kiệt. Ông ấy chỉ một lòng muốn bắt giữ tội phạm. Thực ra người nên xông lên, người nên nhận viên đạn đó phải là ông ấy.
Khi ông ấy chạy đến cuối con hẻm, phát hiện con đường im lặng lạ thường. Ông ấy đi vào con hẻm dài, bên trong cũng yên tĩnh như tờ. Từ chạy chậm chuyển sang đi bộ, cho đến khi bước chân trở nên nặng nề, cuối cùng ông ấy nhìn thấy Hạng Kiệt.
Anh ấy nằm sấp trên mặt đất, xung quanh đầu là vệt máu.
Phùng Thiếu Dân đứng chết trân tại chỗ vài giây, trong thoáng chốc không biết phải làm sao, cho đến khi ngón tay của Hạng Kiệt hơi cử động.
“Hạng Kiệt… Hạng Kiệt…” Ông ấy lao tới, nằm xuống bên cạnh anh ấy, gào lên trong cơn tuyệt vọng.
Hạng Kiệt cố gắng lấy hơi thở cuối cùng, khó nhọc thốt ra vài từ: “Thầy… xin lỗi…”
“Thầy không cho phép em nói xin lỗi, em là cảnh sát giỏi nhất, cũng là học trò giỏi nhất của thầy. Thầy sẽ đưa em đến bệnh viện, đưa em đến bệnh viện…” Phùng Thiếu Dân ôm anh ấy, lao về phía xe cảnh sát trong tuyệt vọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT