Buổi sáng, Phùng Thiếu Dân vội vã đến cục cảnh sát. Tính ra từ bốn giờ sáng hôm qua về, ông ấy chỉ ngủ được bốn tiếng.
Trở về văn phòng vào thời điểm này, ông ấy nhận ra mọi người không có ở đó, chắc chắn đều đi tham gia thẩm vấn rồi. Ông ấy cầm lấy sổ, chuẩn bị đi hỗ trợ đội trưởng Hàn Trường Lâm thẩm vấn.
Lúc này Lỗ Hữu Cương đi vào. Lỗ Hữu Cương là cảnh sát kỳ cựu ở khoa kỹ thuật, năm nay hơn bốn mươi tuổi, đặc biệt có tay nghề trong nghiên cứu vũ khí đạn dược và thiết bị cơ khí, tính tình thận trọng đáng tin cậy.
Trong tay ông ấy cầm một túi vật chứng, đi thẳng đến chỗ Phùng Thiếu Dân với vẻ mặt nghiêm nghị.
Phùng Thiếu Dân đoán ngay được mục đích của Lỗ Hữu Cương đến đội hai lần này. Chiều hôm qua, ở tầng hầm câu lạc bộ Seattle diễn ra một cuộc đấu súng. Khi đó Hàn Trường Lâm yêu cầu mang súng và đạn về cục kiểm tra. Lần này Lỗ Hữu Cương tới chắc là để bàn bạc về chuyện này. Việc tàng trữ trái phép vũ khí đạn dược đã là tội ác lớn, huống hồ còn tấn công cảnh sát. Lỗ Hữu Cương nhất định đã phát hiện được manh mối gì đó.
Lỗ Hữu Cương đi đến trước mặt Phùng Thiếu Dân, đưa ra một túi vật chứng trong đó có vài viên đạn, mở lời thẳng thắn: “Lão Phùng, hôm qua ở tầng hầm câu lạc bộ Seattle, chúng tôi thu thập được súng đạn thuộc cùng một loại, có khả năng là súng ngắn giả do xưởng nhỏ sản xuất. Tôi đã báo cáo chuyện này với cục trưởng Lưu và đội trưởng Lộ Hạc. Có lẽ đội trưởng Lộ sẽ sớm tìm ra điểm sản xuất súng này.”
“Giỏi lắm, lão Lỗ, cậu làm việc này nhanh gọn thật. Tôi sẽ báo lại với đội trưởng Hàn.” Thật ra Phùng Thiếu Dân cảm thấy Lỗ Hữu Cương báo cáo trực tiếp cho Hàn Trường Lâm là được rồi, dù sao bây giờ ông ấy cũng không phải là đội trưởng. Nhưng ông ấy cũng cảm kích Lỗ Hữu Cương vẫn luôn xem mình là bạn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT