“Nguyễn Mộng Anh đã uống thuốc giảm đau và nghỉ ngơi, còn tôi thì gục ngủ bên cạnh giường của cô ấy. Sau đó cô ấy lại biến mất một lần nữa. Ba ngày sau, cô ấy lại gọi cho tôi, lần này cô ấy hỏi liệu tôi có thể đi Thượng Hải cùng cô ấy không.”
Lý Mục Kiêu thở dài nói: “Dường như cô ấy biết mình đã mắc bệnh nan y. Lần đó ở Thượng Hải, cô ấy đã xác nhận. Lúc đó tôi làm việc ở viện bảo tàng một thời gian, có ít tiền tiết kiệm, tôi muốn giúp cô ấy chữa trị nhưng cô ấy không đồng ý. Sau đó chúng tôi trở về Tân Dương, tôi cố gắng nấu cho cô ấy những món ăn bổ dưỡng, khuyên cô ấy nên điều trị.”
“Mộng Anh nói cô ấy hy vọng tôi có thể làm những việc của riêng mình, đừng luôn tốt với cô ấy, điều đó không đáng. Thời gian đó mỗi lần tôi đến thăm cô ấy, cô ấy đều chỉnh tề, trên môi luôn có nụ cười. Nhưng tôi biết khi không có tôi, cô ấy nhất định đã trải qua rất nhiều đau đớn.”
"Cho đến một ngày." Mắt Lý Mục Kiêu đỏ hoe, tràn ngập giận dữ: “Cô ấy cho tôi xem những bức ảnh đó. Tôi hỏi cô ấy là ai? Ai đã làm vậy với cô ấy? Cô ấy nói rằng cô ấy không biết anh ta, đối phương luôn đeo mặt nạ trắng, cô ấy không bao giờ biết anh ta là ai. Thậm chí còn không biết năm đó bị giam ở đâu, cô ấy không mô tả nhiều, chỉ nói rằng mình đã chịu quá nhiều đau đớn. Cô ấy chỉ nói rằng có nhiều cô gái giống như cô ấy.”
Nước mắt của Lý Mục Kiêu chảy dài. Hắn nhớ lại cảnh tượng đó, dường như vẫn còn bị thấm đẫm nỗi đau của Nguyễn Mộng Anh.
“Rồi đến ngày khai trương viện bảo tàng, Mộng Anh bảo tôi mang một món đồ cho em trai cô ấy. Tôi làm theo. Khi quay lại đã là hơn bốn giờ sáng. Tôi lo lắng rằng cô ấy sẽ xảy ra chuyện nên đến chỗ thuê trọ của cô ấy. Khi tôi bước vào phòng ngủ, tôi đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hoàng. Dưới đất có một chậu nước, đầu cô ấy treo lơ lửng bên mép giường, máu đã chảy ra nửa chậu...”
"Lúc đầu tôi không biết cô ấy đã tự sát. Ở đầu giường, cô ấy để lại một cuộn băng. Tôi lập tức nghe ngay." Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập mạch máu nhìn thẳng vào Lộ Hạc: “Không ai có thể hiểu được nỗi đau và tuyệt vọng của cô ấy. Một người tự sát lại có thể cạn kiệt máu đến mức như vậy...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play