Cô bỗng nghe thấy pháp y nói: “Đội trưởng Hàn, hình như xương chậu này có gì đó không đúng.”

“Ý cậu là gì?”

“Đây hình như là xương chậu của đàn ông.”

Không khí lập tức chìm vào im lặng, Hàn Trường Lâm không nói gì.

Một lúc lâu sau, anh ấy mới nói: “Cậu chắc chắn chứ?”

“Đây chắc chắn là xương chậu của đàn ông, đặc điểm rất rõ ràng. Anh xem, xương chậu khá hẹp, cấu trúc của nó dài và nhìn vào đặc điểm xương mu này, rõ ràng đây là xương chậu của một người đàn ông trưởng thành.”

Một pháp y khác bổ sung: “Xương sọ có dấu vết bị vỡ do bị tác động bởi vật cùn, có thể người này đã bị giết và chôn ở đây. Hơn nữa, dựa trên mức độ phân hủy của bề mặt xương, có lẽ không phải là người bị hại từ bảy tháng trước mà có thể đã lâu hơn.”

Đúng lúc này, phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Tần Đông, đội phó Tề cũng có mặt ở đây. Hàn Trường Lâm bèn hỏi: “Đội phó Tề, mấy năm gần đây ở thành phố Tần Đông có người nào mất tích trong hẻm núi không?”

“Mấy năm gần đây cũng có không ít người mất tích chưa tìm thấy, nhưng cụ thể thì không rõ.” Đội phó Tề đang ngồi xổm bên cạnh Hàn Trường Lâm, phủi đất trên tay, nhìn Hàn Trường Lâm rồi nói: “Đội trưởng Hàn, tôi đang muốn bàn với anh, liệu có thể để đội cảnh sát thành phố Tần Đông chúng tôi mang bộ xương này về điều tra không?”

Hàn Trường Lâm ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời: “Cũng được, dù sao đây cũng là nơi phát hiện trong thành phố Tần Đông của các anh, có lẽ sẽ giúp các anh phá được một vụ án.”

“Đúng thế.” Đội phó Tề đáp.

Triệu Lôi Đình cũng bước ra khỏi đám đông, Mạnh Tư Kỳ có thể thấy rõ cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt anh ấy, rõ ràng là hài lòng nhưng lại mang theo nhiều thất vọng.

Phát hiện ra bộ xương này đúng là một thu hoạch ngoài dự đoán, rất có thể chính là manh mối để giải quyết một vụ án khác, nhưng dấu vết của Lưu Vũ Vi thì vẫn chưa có tin tức gì.

*

Trên đường về thì đã là mười giờ tối, Mạnh Tư Kỳ vừa ngồi trên xe vừa ngáp. Khi đưa Lý Bình về nhà, cô nói với Triệu Lôi Đình: “Tôi muốn về cục, tiện đường.”

“Ở Cục cô có ngủ được không?”

“Tối nay không muốn về nhà.”

Có thể thấy mọi người đều rất mệt, Triệu Lôi Đình ngáp một cái, cầm vô lăng lái xe về trụ sở cảnh sát.

Sáng hôm sau, Phùng Thiếu Dân đề nghị tiếp tục tìm kiếm xung quanh thác nước nhưng bị Hàn Trường Lâm bác bỏ nên Phùng Thiếu Dân cũng không nhắc lại. Mọi người đều hiểu rõ, khu vực thác nước và hạ lưu đã được đội cứu hộ tìm kiếm kỹ lưỡng trước đó, tiếp tục tìm kiếm ở thác nước có thể là một hướng đi không đúng.

Hơn nữa khu vực thác nước và hạ lưu khá rộng, cần phải xin thêm rất nhiều nguồn lực từ Cục, trong khi nguồn lực đang rất thiếu thốn.

Một tuần sau, dường như cuộc điều tra rơi vào bế tắc, mặc dù trong thời gian này, Mạnh Tư Kỳ và Triệu Lôi Đình đã đến trại trẻ mồ côi của Lưu Vũ Vi và điều tra quá khứ của Đằng Phi, nhưng dường như tất cả không liên quan đến manh mối.

Mọi dấu vết đều ngừng lại hoàn toàn, những vụ án nhỏ khác dù được điều tra song song và rất suôn sẻ, nhưng sự lo lắng trên khuôn mặt của từng thành viên đội hai vẫn không thể xua tan.

Hôm đó, sau khi tan làm, Hàn Trường Lâm bất ngờ rủ mọi người đi ăn. Đây là một quán ăn ngoài trời, khách khá đông, trên bàn đặt một thùng bia, mỗi người lấy hai chai.

Ban đầu Mạnh Tư Kỳ gọi trà, nhưng đột nhiên cô muốn uống bia nên gọi một ly.

Trên bàn có vài đĩa đồ nướng, Hàn Trường Lâm nói: “Lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau ăn uống, tôi nên mời mọi người từ lâu, dạo này mọi người cũng vất vả rồi.”

Mọi người cùng nâng ly. Triệu Lôi Đình nói: “Đội trưởng Hàn, sao lại gọi là vất vả chứ.”

“Đúng thế đội trưởng Hàn, đây là việc chúng tôi nên làm mà.” Đường Tiểu Xuyên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play