Diêu Khôn Minh ngay lập tức sững người, vẻ giận dữ vừa rồi như bị kìm hãm lại. Ông ta im lặng một lúc, cuối cùng kiềm chế được cảm xúc và nói: "Tôi không che giấu gì cả. Cảnh sát Phùng, tôi là một người con hiếu thảo, tôi chỉ muốn tranh thủ chút quyền lợi cho bố mình thôi, chẳng phải sao? Các anh nói về việc điều trị bảo thủ, thật ra tôi đã sớm sắp xếp rồi. Tôi điều hành một công ty lớn thế này, sao có thể tiếc mấy đồng tiền nhỏ đó? Chẳng lẽ tôi không muốn nghe bố mình gọi một tiếng "con" nữa sao? Các anh không hiểu nỗi đau trong lòng tôi."
“Tôi nhớ hồi nhỏ, tôi còn sống ở khu tập thể của nhà máy dệt một thời gian. Các công nhân ở đó đều khen ngợi bố tôi từ tận đáy lòng, các anh hoàn toàn không hiểu ông ấy. Có lần trời mưa lớn, xưởng dệt bị ngập nước, những sản phẩm gặp nước là hỏng ngay. Chính bố tôi là người đi đầu, làm việc suốt đêm với các công nhân để dọn sạch nước. Đến giờ hễ trời ẩm ướt hoặc có sấm chớp, bệnh thấp khớp của ông ấy lại tái phát.”
“Rồi có một lần nhà máy gặp khó khăn, không thể trả lương cho công nhân. Bố tôi đứng giữa đám đông công nhân phẫn nộ, khóc và van nài họ tin tưởng vào nhà máy, hứa rằng lương sẽ được bù đắp. Quả nhiên chưa đến một tháng sau, nhờ nỗ lực của bố tôi, nhà máy đã trả lại lương cho mọi người. Họ đều nói bố tôi là người tốt hiếm có, là người tốt nhất trong số hàng vạn người. Những tấm bằng khen mà công nhân tặng ông ấy, ông ấy đều giấu đi, nói rằng không cần công nhận công lao. Tôi chỉ có thể lén mang chúng về treo trong văn phòng công ty của mình, các anh có thể đến xem để biết ông ấy đã cống hiến bao nhiêu cho nhà máy!”
“Tôi biết các anh muốn bố tôi được điều trị, các anh có ý tốt nhưng là con trai, tôi không muốn bố mình phải chịu đựng thêm ở cái tuổi này nữa. Tôi chỉ mong các anh để ông ấy bình an sống nốt quãng đời còn lại, dù sao đời người chỉ có một lần thôi.”
Diêu Khôn Minh nói đầy cảm xúc, mắt đỏ hoe, hơi ướt, có lẽ nếu không kiềm chế, ông ta đã khóc thành tiếng. Nhưng Mạnh Tư Kỳ vẫn bình tĩnh, mạnh mẽ viết một cái tên lên giấy: “Đinh Dĩnh Hồng.”
Cô ấy là một trong những nữ công nhân mất tích tại nhà máy dệt. Khi còn rất trẻ, cô ấy đã biến mất cùng với bốn nữ công nhân trẻ khác. Đã tám năm trôi qua mà không có bất cứ tin tức nào. Có lẽ họ đã gặp điều không may.
Không phải chỉ có Diêu Nhân Tuấn có một đời người, còn họ thì sao? Họ còn rất trẻ, đời của họ có đáng phải ngắn ngủi và mong manh đến vậy không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT