Tằng Hạo Cường ngẩng phắt đầu lên, mặt anh ta xám ngoét trông như bị kinh hãi, biểu cảm cứng đơ.
“Tôi không nói dối! Tôi không nói dối!” Tằng Hạo Cường siết chặt quai hàm, yết hầu của anh ta liên tục chuyển động lên xuống.
Lộ Hạc nghiêm khắc nói: “Anh đợi tôi nói ra suy nghĩ thật trong lòng anh hay anh sẽ tự nói ra?”
“Tôi... tôi...” Mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống từ trán của Tằng Hạo Cường. Sự lo lắng mà anh ta cố gắng che giấu bấy lâu nay giờ đã bộc lộ rõ ràng. Nhưng anh ta vẫn cố chấp giữ quan điểm của mình: “Tôi không nói dối, thật sự tôi không nói dối!”
Thực ra Lâm Thao, Lương Vân Phong và Thái Song Tỉ không hoàn toàn hiểu được tư duy của Lộ Hạc. Lâm Thao và Lương Vân Phong đã theo sát vụ án này từ đầu đến cuối, mà dường như Tằng Hạo Cường luôn là một người không có mối liên hệ nào với Nguyễn Mộng Anh. Có lẽ buổi thẩm vấn hôm nay chỉ nhằm mục đích tìm hiểu thêm về Nguyễn Mộng Anh nhưng có lẽ Lộ Hạc đã biết được điều gì đó từ trước.
“Tằng Hạo Cường!” Lộ Hạc đột ngột lớn tiếng: “Anh nói rằng anh đưa Nguyễn Mộng Anh về nhà, cô ấy kể với anh về việc muốn mua đàn piano và anh dễ dàng đồng ý khi cô ấy nghỉ việc. Anh không thấy có điều gì thiếu sót ở đây sao? Thực sự giữa anh và cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Hay anh muốn tôi phải nói ra sự thật trong lòng anh?”
Môi Tằng Hạo Cường khẽ run rẩy, ngón tay anh ta siết chặt cốc nước một cách bất thường, nước trong cốc bắt đầu rung nhẹ. Lâm Thao đột nhiên nhận ra Tằng Hạo Cường thực sự có vấn đề. Rõ ràng là Lộ Hạc đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT