Diêu Khôn Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dù có chuyện cô gái đi phục vụ rượu như các anh nói thì cũng có thể là những nữ công nhân đó tự nguyện, họ có mục đích riêng. Nhưng các anh yên tâm, bố tôi chắc chắn không ép buộc ai làm những chuyện đó. Bây giờ ông ấy đã gần bảy mươi tuổi, không còn nhớ gì nữa và không thể nói chuyện. Các anh còn muốn ông ấy nói gì? Muốn ông ấy tự thừa nhận đã dụ dỗ một cô gái đi phục vụ rượu sao? Tôi nghĩ nếu các anh đã có chứng cứ và lời khai của cô gái đó thì chắc chắn các anh đã không tìm đến đây.”
Mạnh Tư Kỳ hiểu rõ lối tư duy của người con trai này. Mặc dù cảm xúc của ông ta dễ bị kích động nhưng đầu óc rất tỉnh táo. Ông ta cố gắng làm mờ câu chuyện phục vụ rượu bằng những lời biện hộ mơ hồ, cho rằng các nữ công nhân đó tự nguyện đồng thời chuyển hướng sự việc.
Ông ta cũng biết rõ, nếu cảnh sát đã đến đây thì hẳn là chưa có đủ chứng cứ. Quan trọng nhất là ông ta chơi "lá bài tình cảm" khi nhấn mạnh rằng bố mình đã già, bệnh tật, mất trí nhớ. Dù những việc đó đã xảy ra, liệu bây giờ còn cần phải truy cứu nữa không?
Nhưng Mạnh Tư Kỳ tin rằng sự thật vẫn phải là sự thật, không thể bị che đậy chỉ vì nghi phạm đã già, bệnh hoặc mất trí nhớ.
Phùng Thiếu Dân đột ngột nói với giọng lạnh lùng: “Đúng, có thể anh nghĩ rằng chuyện một cô gái đi phục vụ rượu là không quan trọng. Nhưng tám năm trước, ít nhất năm nữ công nhân của nhà máy dệt đã mất tích, biến mất khỏi thế giới này. Và bây giờ người duy nhất có thể tiết lộ sự thật chính là bố anh!”
Giọng nói mạnh mẽ và quả quyết của Phùng Thiếu Dân làm Diêu Khôn Minh bối rối. Có lẽ ông ta không ngờ rằng đây lại là một vụ án mất tích. Đôi mắt ông ta cụp xuống, vẻ mặt thể hiện sự thất vọng trong thoáng chốc nhưng ông ta không từ bỏ, chỉ là giọng điệu đã mềm mỏng hơn.
“Tôi biết các anh rất gấp rút điều tra nhưng xin hãy hiểu cho tình trạng của bố tôi. Ông ấy là phó giám đốc, quả thật là một trong những lãnh đạo chính còn lại. Nhưng ông ấy không chịu trách nhiệm trực tiếp về các nữ công nhân. Ông ấy luôn tập trung vào xây dựng và phát triển nhà máy, không có thời gian quan tâm đến đời sống của công nhân. Nếu tôi nhớ không nhầm, người phụ trách đời sống của các nữ công nhân lúc đó là trưởng ban phụ nữ của nhà máy, tôi quên mất tên bà ta rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT