“Tiểu Triệu, Tiểu Mạnh, hai người hãy điều tra việc Đằng Phi mua thuốc lá trước khi vào núi.”

"Rõ, đội trưởng Hàn." Cả hai cùng đồng thanh trả lời.

Sau một lúc im lặng, Hàn Trường Lâm cầm lấy bản đồ, nói với giọng chắc nịch: “Bản đồ này chính là điểm đột phá. Nếu muốn tìm được bằng chứng thật sự, chúng ta phải tìm thấy thi thể của Lưu Vũ Vi.”

Thi thể là bằng chứng trực tiếp nhất, tìm thấy thi thể thì gần như là tìm thấy manh mối quan trọng nhất.

Nhưng Lưu Vũ Vi đã mất tích bảy tháng rồi, cô ấy đang ở đâu? Hay là không để lại dấu vết gì? Dù sao trong khu rừng ấy có quá nhiều yếu tố không thể xác định.

Tìm bằng chứng trong hẻm núi Tần Đông Tử e rằng chẳng khác gì mò kim đáy bể. Hơn nữa khi đó đội cứu hộ đã tiến hành tìm kiếm kỹ lưỡng, nếu không họ đã không kết luận rằng Lưu Vũ Vi tử vong do tai nạn.

Thực tế, ai cũng hiểu được độ khó của việc này. Hàn Trường Lâm cũng không ngoại lệ, anh ấy nhìn quanh một lượt, đối mặt với những ánh mắt đầy nghi ngờ của mọi người rồi ra lệnh: “Nhiệm vụ lần này phải được hoàn thành!”

Giọng anh ấy đầy quyết tâm, tất cả mọi người đều nghiêm túc gật đầu.

Đường Tiểu Xuyên nói: “Đội trưởng, dựa trên bản đồ mà Đằng Phi vẽ, tôi tin rằng nhất định chúng ta sẽ tìm thấy.”

"Giải tán." Hàn Trường Lâm nói: “Tôi sẽ liên lạc với Cục công an thành phố Tần Đông, nhờ họ hỗ trợ điều tra.”

"Mọi người làm việc đi." Hàn Trường Lâm vẫy tay và bước ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau, Mạnh Tư Kỳ và Triệu Lôi Đình đến lối vào hẻm núi Tần Đông Tử. Vừa xuống xe, Mạnh Tư Kỳ đã cảm nhận được luồng không khí trong lành, trước mắt cô là một vùng núi non xanh biếc, xa xa còn có màn sương trắng bao phủ, trông như chốn bồng lai tiên cảnh. Chỉ cần nhìn từ góc độ này, cô đã có thể cảm nhận được vẻ đẹp của hẻm núi Tần Đông Tử.

Thực chất lối vào này chỉ là một bãi đỗ xe ngoài trời cùng với một trạm xăng và vài cửa hàng nhỏ lẻ nằm rải rác gần đó.

Cầm ảnh của Đằng Phi và Lưu Vũ Vi trong tay, hai người lần lượt đến từng cửa hàng để hỏi. Cuối cùng, tại một siêu thị nhỏ, bà chủ nhận ra người trong ảnh. Bà ấy khẳng định: “Tôi nhớ cậu ta.”

"Sao bà chắc chắn như vậy?" Triệu Lôi Đình hỏi.

“Hôm đó cậu trai này đến mua thuốc lá nhưng lại làm vỡ chai nước ép lê trên kệ, kính vỡ tung tóe. Tôi yêu cầu cậu ta bồi thường nhưng cậu ta lại khăng khăng nói rằng kệ hàng không ổn định, rồi chúng tôi đã cãi nhau. Sau đó có lẽ là bạn gái cậu ta đã lên tiếng can ngăn…”

"Bà đang nói đến cô gái này sao?" Triệu Lôi Đình lại đưa ra bức ảnh của Lưu Vũ Vi để bà ấy xác nhận.

Bà chủ cầm bức ảnh xem một lúc rồi gật đầu: “Giống đấy, nhưng thời gian đã lâu rồi, tôi không còn nhớ rõ về cô gái đó, nhưng có vẻ giống.”

“Rồi sao nữa?”

"Tôi nói đến đâu rồi nhỉ?" Bà chủ hỏi.

“Bà nói rằng mình và cậu trai này cãi nhau, nhưng cô gái đã can ngăn.”

"À đúng rồi." Bà chủ hào hứng nói tiếp: “Cô gái nói vài lời, đại khái là bảo thôi đi, mà cậu trai này thật đáng khen, cậu ta nghe theo lời cô gái ngay, còn đưa tôi thêm chút tiền bồi thường...”

Bà chủ kể thêm một đống chuyện nữa, tóm lại là bà ấy có ấn tượng khá sâu về cậu trai này.

Sau khi hỏi về thời gian và trang phục của hai người, do thời gian đã trôi qua khá lâu, bà chủ chỉ nhớ là vào buổi trưa. Mạnh Tư Kỳ ghi chép lại toàn bộ cuộc trò chuyện, trang giấy của cô đã đầy kín chữ.

Rời khỏi cửa hàng, Triệu Lôi Đình nói: “Cô có thấy rằng Đằng Phi rất cố ý không?”

“Anh đang nói về việc anh ta cố tình cãi nhau với bà chủ để người ta nhớ mặt anh ta. Mục đích của anh ta là gì?”

“Để chứng minh rằng anh ta đã đến hẻm núi?”

"Nhưng thực ra anh ta không cần chứng minh điều đó." Mạnh Tư Kỳ xem lại bản ghi chép, những người quen biết Lưu Vũ Vi và Đằng Phi đều có thể chứng minh rằng họ đã đến hẻm núi Tần Đông Tử.

Triệu Lôi Đình gật đầu: "Cũng đúng." Anh ấy lại lắc đầu: “Thôi, cứ đợi vào núi tìm kiếm rồi nói tiếp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play