Dù vẻ ngoài của Lý Mục Kiêu hiện tại có chút nhếch nhác nhưng khuôn mặt hắn không hề tầm thường. Nếu chăm chút lại, chắc chắn hắn sẽ không bị coi là kẻ chẳng có gì nổi bật. Có lẽ chính gương mặt dễ nhìn này đã khiến hắn dễ dàng che giấu bản chất bệnh hoạn của mình.
Có lẽ Nguyễn Mộng Anh đã bị hắn lừa dối, đến tận lúc chết cũng không biết bộ mặt thật của hắn là gì.
"Lão La, chờ kết quả dấu vân tay đi." Lộ Hạc chỉ đạo.
Mạnh Tư Kỳ hiểu rõ rằng nếu như trong nhà không tìm thấy dấu vân tay của Lý Mục Kiêu thì việc kết tội hắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cô đã lường trước điều này từ trước nhưng cô tin vào những gì mình đã thấy. Khi đó Lý Mục Kiêu không đeo găng tay.
Nhưng cảnh tượng mà cô nhìn thấy thoáng qua đó lại khiến cô có chút dao động. Nếu hắn đã lau sạch dấu vết, không để lại dấu vân tay trên tủ lạnh hay bất kỳ nơi nào trong căn hộ thì làm thế nào có thể buộc tội Lý Mục Kiêu đây?
Theo lệnh của Lộ Hạc, căn phòng thẩm vấn lại rơi vào im lặng nhưng điều đó không có nghĩa là cuộc thẩm vấn đã kết thúc, bầu không khí vẫn căng thẳng như được đông cứng lại.
Mạnh Tư Kỳ chợt nhớ rằng đội một đã bận rộn suốt cả ngày hôm nay, có lẽ họ còn chưa kịp ăn gì. Khi cô về văn phòng, Triệu Lôi Đình còn chia cho cô một vài miếng bánh quy. Cô khẽ quay đầu nhìn Lộ Hạc đang ngồi trên chiếc ghế bên phải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT