Nghiêm Xuân lập tức đưa một mảnh giấy cho Lương Vân Phong, anh ta vẽ một vòng tròn ở một vị trí khác trên bản đồ.
“Tốt lắm.” Lộ Hạc lộ vẻ hài lòng, anh lại hỏi: “Còn việc tìm kiếm đầu người thế nào rồi?”
La Tiêu Quốc liếm môi, khẽ quay đầu nhìn về hướng khác. La Tiêu Quốc và Phùng Thiếu Dân chịu trách nhiệm điều tra manh mối về phần đầu người, thực sự đây là manh mối quan trọng nhất. Chỉ cần tìm được đầu người, họ có thể nhanh chóng xác nhận danh tính nạn nhân, tuy nhiên đó cũng có thể là manh mối khó khăn nhất.
Nhìn biểu cảm của La Tiêu Quốc, có lẽ họ vẫn chưa có phát hiện gì. Phùng Thiếu Dân chủ động nói: “Đội trưởng Lộ, tôi, lão La và Nghiêm Xuân đã tìm kiếm quanh các bãi phế liệu, bãi rác và thùng rác trong bán kính bảy đến tám cây số quanh viện bảo tàng, cũng đã hỏi han công nhân quản lý các hệ thống cống ngầm của các cộng đồng dân cư nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy đầu người.”
“Tốt lắm, lão Phùng, các anh đã rất vất vả.” Giọng của Lộ Hạc trầm ấm nhưng lại hơi khàn, nghe rất dễ chịu.
Phần đầu người là manh mối cực kỳ quan trọng, công việc tìm kiếm chắc chắn không dễ dàng. Nếu đã tìm được thì chắc chắn họ không để đến cuộc họp này mới bàn bạc. Có lẽ Lộ Hạc đã lường trước điều này nên không có thay đổi gì về sắc mặt, chỉ có ánh mắt hiện lên sự cảm thông đối với Phùng Thiếu Dân.
Phùng Thiếu Dân nói: “Đội trưởng Lộ, anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nghĩ thêm cách.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT