Lý Tĩnh Phân tiếp tục nói: “Còn ở cơ quan, con nói mỗi ngày gặp mặt sẽ khó xử nhưng người ngoài thì lại để ý đến công việc của con. Con phải tìm cách thôi...”
Trần Kiệt Dung rất hiểu nỗi lo lắng của Lý Tĩnh Phân nhưng cũng không muốn nghe mẹ tiếp tục càm ràm đành nói: “Con biết rồi, lần sau mẹ cứ nói trước với người ta rằng con là pháp y. Nếu người ta đồng ý gặp, dù con có phải bò thì con cũng sẽ bò đến. Chỉ cần có người để mắt tới con, con sẽ bám lấy mà lấy.”
Lý Tĩnh Phân biết con gái đang nói trong lúc bực bội nên không thúc ép nữa mà an ủi: “Được rồi, con cũng đừng trách mẹ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Trần Kiệt Dung mỉm cười, như để trấn an mẹ rằng mong muốn kết hôn của mình cũng giống như mẹ.
Trở về phòng, cô ấy đóng cửa lại, ngồi xuống trước bàn làm việc rồi nhẹ nhàng thở dài. Ngay phía trên bàn là khung cửa sổ, hướng ra ngoài là bầu trời đêm. Ánh trăng mờ ảo, trong không khí còn vương khói lam, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ nhưng dường như tất cả đều chẳng liên quan gì đến cô ấy.
Ngồi đó một lúc lâu, không biết bị điều gì khuấy động mà tâm trạng của cô ấy trở nên nặng nề. Cô ấy từ từ mở ngăn kéo dưới cùng, tìm ra một túi vải từ góc trong cùng.
Mỗi khi tâm trạng nặng nề, cô ấy lại lật tìm chiếc túi vải này. Cô ấy cẩn thận rút ra những phong thư bên trong, tổng cộng có bốn bức thư nhưng từng câu chữ trong mỗi bức thư cô ấy đều nhớ rõ ràng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT