Quy Hướng Dương thở dài, vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, chậm rãi nói: “Hai năm đó quyết sách sai lầm, nhà máy gặp vấn đề lớn về tiêu thụ, nói đơn giản là sản phẩm sản xuất liên tục nhưng hàng hóa bắt đầu tồn đọng. Nói đi nói lại cũng là do chất lượng sản phẩm và cạnh tranh từ bên ngoài. Khoảng năm tám lăm, cô cũng biết kinh tế hàng hóa rất sôi động, không còn bị hạn chế như phiếu vải, phiếu thịt nữa, sức mua của người dân tăng lên nhưng nhà máy chúng tôi lại trì trệ về kỹ thuật, cuối cùng không kéo nổi nữa.”
Không ngờ, khi nhắc đến đoạn quá khứ này, giọng điệu của Quy Hướng Dương trở nên trầm ngâm. Anh ta là người trải qua, cũng là chứng nhân quan trọng của nhà máy dệt Bồ Công Anh, chắc chắn anh ta có ký ức sâu đậm về đoạn lịch sử đó.
Mạnh Tư Kỳ hỏi: “Anh nói nhà máy kéo dài một thời gian, anh có thể nói cụ thể hơn không? Ví dụ như phản ứng của công nhân lúc đó, toàn bộ nhà máy có xảy ra chuyện gì đáng nhớ không?”
“Đâu có chuyện gì lớn, mỗi nhà máy phá sản đều như nhau, tiền công của công nhân không được trả, mọi người tất nhiên bất mãn, cuối cùng chỉ còn cách tan rã không vui vẻ gì.”
“Các anh đã nợ lương công nhân?”
“Chuyện đó cũng không còn cách nào, lúc đó tình hình thế ai mà nghĩ được.”
“Lúc đó Long Thiện Văn có thái độ gì về việc bị nợ lương?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play