Giọng Phùng Thiếu Dân cũng rất nhẹ nhàng: “Trò nói đúng, trong cuộc sống thường ngày chúng ta thường bị thành kiến, điều này không nên có ở những người làm pháp luật như chúng ta. Thầy cũng giống trò, đều có những thiếu sót như vậy. Nhưng Tiểu Mạnh, thầy muốn nói với trò rằng trò không sai. Mọi thứ đều phải giả thuyết rồi phủ định rồi giả thuyết lần nữa và phủ định cho đến khi thành công.”
“Điều tra hình sự không có một đáp án duy nhất, nó không phải là một bài toán. Nếu thực sự đơn giản như vậy thì tất cả chúng ta đều có thể phá án theo một công thức, nhưng trò biết đấy, phá án không có công thức, tội phạm cũng không đưa ra công thức cho chúng ta. Tâm lý tội phạm phức tạp, nếu một lần đã nhìn thấu, vậy chúng ta còn cần phải khám phá làm gì?”
“Hãy tin rằng mình đang đi trên con đường của chính nghĩa, những khó khăn trước mắt chỉ là tạm thời. Con đường tương lai đầy ánh sáng nhưng cũng đầy gai góc, hãy dũng cảm bước tới. Hãy phỏng đoán lớn và kiểm chứng cẩn trọng!”
Giọng nói của Phùng Thiếu Dân như một lời dạy bảo nhẹ nhàng thấm thía mà không áp đặt. Tại khoảnh khắc đó, Mạnh Tư Kỳ không còn kiềm chế nổi cảm xúc, nước mắt lăn dài trên má. Cô rất biết ơn thầy vì đã khéo léo khuyên giải cô, những u ám trong lòng cô cũng hoàn toàn tan biến.
Trong điều tra hình sự không có câu trả lời duy nhất. Nếu cô không tiếp tục khám phá, không cố gắng phá án, nếu không có lòng tin mãnh liệt thì ai dám chắc rằng hung thủ không cười nhạo cô từ trong bóng tối?
“Cảm ơn thầy, em hiểu rồi, em không sai, em chỉ đang thử sai thôi, em không có lỗi.” Giọng của Mạnh Tư Kỳ mang theo sự cảm kích và một chút nghẹn ngào.
“Tất nhiên trò không sai, phải tin tưởng vào bản thân mình, học trò của thầy à.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play