Sau khi Hàn Trường Lâm quan sát xong tình trạng của nạn nhân rồi đứng dậy, quét mắt nhìn xung quanh, đột nhiên lớn tiếng, giọng nghiêm khắc: “Diêu Bỉnh Xuân, gọi người của ông ra ngoài!”
Tiếng quát của Hàn Trường Lâm khiến Diêu Bỉnh Xuân bối rối, đứng thẳng lên, ông ấy làm việc trong ngành nhiều năm, tính cách luôn bình tĩnh và ổn định, lúc này trong lòng cảm thấy khó hiểu vì câu nói của anh ấy. Ông ấy hỏi lại: “Đội trưởng Hàn, có chuyện gì vậy?”
“Ông nhìn xem.” Hàn Trường Lâm chỉ tay về phía một chỗ trên đất, nơi có dấu giày in lên mặt đất bùn.
Mạnh Tư Kỳ ngước nhìn, khu vực đó trước đó cô cũng đã để ý. Trên cỏ có trải một tấm thảm dày, bên trên có gối ôm, chăn mền và chất đầy vỏ trái cây, cốc uống nước và các loại đồ ăn vặt. Tất cả đều rất lộn xộn.
Trước tấm thảm có đặt một chiếc TV, máy ghi hình, dây điện và micro. Tối qua có lẽ đã có hoạt động gì đó diễn ra ở đây. Xung quanh tấm thảm có rất nhiều dấu chân lộn xộn, sâu cạn không đều nhưng dấu chân đó có vẻ đã bị giẫm đạp lên.
Rõ ràng Hàn Trường Lâm đang nhắc đến hành vi giẫm lên dấu chân này.
Diêu Bỉnh Xuân vốn cũng làm việc trong ngành hình sự, hiểu ngay ý của Hàn Trường Lâm bèn cười gượng gạo: “Đội trưởng Hàn đừng giận, chỉ là mọi người quá vội vàng, sáng nay các đồng chí trong sở đều tới để khám xét hiện trường nhưng đều đã mang giày bảo hộ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT