Đêm hôm đó, Tống Kim Chương cũng giống như mất hồn, mò mẫm trong bóng tối rời khỏi phòng của cô ta. Cô ta khóc cả đêm, nước mắt chảy vừa khô lại chảy ra lượt mới, cô ta đột nhiên hiểu được nhiều năm như vậy mà bố dượng luôn thích ôm mình, cùng mình thân mật hình như cũng không đơn giản.
Những ngày kế tiếp, Tống Kim Chương không nói gì với cô ta, hình như rất áy náy với chuyện kia, vốn cô ta cho rằng chuyện này cứ như vậy kết thúc, quan hệ giữa cô ta và Tống Kim Chương, chỉ cần không ai nói, cô ta thuận lợi tốt nghiệp tiểu học lên trung học cơ sở sẽ hoàn toàn kết thúc.
Một ngày mưa to, Tống Kim Chương uống đến say mèm, đột nhiên xông vào phòng cô ta, đóng cửa lại, khóa chặt chốt cửa.
Tống Tân Nhiễm đang làm bài tập trong lòng cả kinh, vội vàng buông bút bi xuống, đứng lên, dựa lưng vào mép bàn, cảnh giác nhìn chằm chằm ông ta.
Cô ta không tin Tống Kim Chương sẽ làm gì mình, bởi vì khi mẹ qua đời, Tống Kim Chương đã hứa với mẹ phải chăm sóc cô ta thật tốt.
Có lẽ đêm hôm đó Tống Kim Chương chỉ nhớ mẹ cho nên lên giường của cô ta, coi cô ta là mẹ mà làm ra chuyện thân mật.
Tống Kim Chương lại cười hắc hắc, nụ cười kia Tống Tân Nhiễm chưa từng thấy qua, trước kia rõ ràng ông ta rất yêu cô ta, luôn ôm cô ta, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta và nói cho cô ta biết: “Quả Hồng, bố phải đối xử tốt với con, tốt hơn ai hết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play