Buổi chiều, Mạnh Tư Kỳ và Triệu Lôi Đình đến xin phép đội trưởng Hàn đi công tác. Sau khi thu xếp, họ cùng nhau bắt taxi tới ga tàu.
Ga tàu đông đúc, cả quảng trường đầy ắp người. Mạnh Tư Kỳ thoáng chững lại. Cô là người ghét nhất việc phải đi tàu rồi chen vào đám đông.
Ga tàu thành phố Kim Dương này trông không lớn lắm, chỉ là một trạm trung chuyển nhỏ của thành phố cấp địa phương nhưng đối với thành phố này, đây là một mối liên kết quan trọng.
Hiện giờ vẫn là thời đại của tàu hỏa xanh, Mạnh Tư Kỳ chưa từng đi, vốn còn cảm thấy thú vị nhưng nhìn thấy đám đông thì lại chán nản.
Triệu Lôi Đình nói: “Sắp đến Tết rồi, mọi người người thì về quê người thì đi xa, ai cũng đang tranh thủ về ăn Tết.”
Lúc này Mạnh Tư Kỳ mới nhận ra đã gần đến Tết, thật là không may, đúng lúc này lại phải đi xa.
Trời lạnh, ngoài ga tàu gió lớn. Gió thổi tung rác giấy, quảng cáo nhỏ, báo giấy bay tứ tung. Mặc dù cô mặc áo khoác dày nhưng cũng không chịu nổi những cơn gió quét qua người. Cô rùng mình, hai tay ôm lấy mình và theo chân Triệu Lôi Đình đến quầy bán vé. Ở đó vẫn đầy người, cần phải xếp hàng ngoài trời, không biết đến bao giờ mới mua được vé.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play