Câu nói "bất cứ lúc nào" mà Văn Nghiên nói ra, Tống Vãn Huỳnh hoàn toàn không để tâm.
Hai người không làm chung một công ty, làm sao mà "bất cứ lúc nào" được?
Vẫn là tìm Hứa Nam Kiều thì tiện lợi và tỉ mỉ hơn, còn tìm Văn Nghiên...
Tống Vãn Huỳnh nghĩ ngợi một lát, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Văn Nghiên mặt lạnh nhăn mày, vẻ mặt bất mãn như thể "rèn sắt không thành thép", rõ ràng không kiên nhẫn. So sánh một chút, cô vẫn cảm thấy Hứa Nam Kiều đối với cô kiên nhẫn hơn, cũng dịu dàng và thân thiện hơn.
Ăn cơm xong, nguyên buổi chiều Tống Vãn Huỳnh đều ở lì trong văn phòng viết phương án thu mua, qua lại giữa văn phòng mình và văn phòng của Hứa Nam Kiều.
Cô không có nhiều kinh nghiệm, việc chỉnh sửa và xác nhận lại tài liệu tốn không ít thời gian. Một ngày trôi qua, cô mới chỉ viết được chưa đến một phần ba. Cuối cùng cô dọn luôn ghế sang văn phòng Hứa Nam Kiều, hai người cùng dùng chung một bàn làm việc.
“Bảy giờ rồi,” Hứa Nam Kiều nhìn đồng hồ nói: “Hôm nay Tống tiểu thư cũng muốn ở lại tăng ca như hôm qua sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT