Lục Thừa Hách rõ ràng cảm thấy Tiểu Pudding càng quấn quýt hơn, cứ quanh quẩn bên anh, còn muốn dụi người vào anh, so với lúc mới được mẹ nó đưa đến còn sợ hãi không dám lại gần thì khác nhau một trời một vực. Bất quá nghĩ ban ngày anh không thể ở bên nó, chỉ có thể để nó một mình ở nhà, nên anh cũng dễ dãi hơn, chỉ cần không làm phiền anh là được.
Vì thế, Lục Thừa Hách, người trước đây luôn ngồi vào bàn máy tính xử lý công việc sau bữa tối, giờ phải nằm trên sofa xem notebook, bởi vì trên ngực anh đang có một con Samoyed nhỏ nằm bò, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Tả Ninh lúc ăn tối đã nhận ra hôm nay Lục Thừa Hách dịu dàng với cậu hơn hôm qua một chút, vì thế mới dám được đà lấn tới, muốn thân mật tiếp xúc với anh nhiều hơn. Phải nói Lục Thừa Hách đúng là nam thần cấp bậc, vóc dáng thật sự rất đẹp, chỉ cần chạm vào cũng có thể cảm nhận được cơ bụng sáu múi, dù đang nằm như vậy, cậu vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được từng đường nét.
Vươn chân trước ra sờ soạng, ừm, hơi cứng, nhưng cảm giác thật tuyệt!
Lục Thừa Hách giữ chặt cái chân đang sờ loạn kia, rồi xoa xoa cái đầu xù nhỏ, giọng nói rất bình tĩnh: “Lộn xộn nữa là ném xuống đấy.”
Tả Ninh vẫy vẫy đuôi, “gâu” một tiếng, ngoan ngoãn nằm im. Nhưng chẳng bao lâu, Tả Ninh lại bắt đầu không yên phận vặn vẹo đầu, cậu ngẩng đầu vừa vặn cọ vào cằm Lục Thừa Hách, thế là Tả Ninh cứ cọ tới cọ lui, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Lục Thừa Hách, lim dim mắt khẽ khịt mũi.
Lục Thừa Hách cứ vừa vuốt ve vừa xử lý công việc, cho đến khi con Tiểu Pudding đang nằm trên ngực anh đuôi hoàn toàn bất động, bụng nhỏ phập phồng đều đặn, Lục Thừa Hách lúc này mới ôm nó về ổ của mình. Nhìn cục bông trắng vẫn ngủ say không biết trời trăng gì, Lục Thừa Hách khẽ cong môi cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái tai nhỏ hơi nhọn của nó, rồi mới ngồi trở lại tiếp tục làm việc.
Nửa đêm, một vệt sáng trắng lóe lên, sau đó một tiếng sấm nổ vang trên không trung. Thính giác của chó nhạy bén hơn con người gấp mười mấy lần, vốn dĩ khi bên ngoài bắt đầu mưa nhỏ, Tả Ninh đã bị đánh thức, tiếng sấm này lại càng như thể nổ ngay bên cạnh cậu vậy.
Có lẽ đổi lại là một con chó bình thường, lần đầu tiên nghe thấy tiếng sấm sẽ sợ hãi, nhưng Tả Ninh là một con chó có linh hồn người, rất rõ ràng tiếng động lớn kia là gì, dù cũng bị tiếng động bất ngờ làm giật mình, nhưng sẽ không sợ hãi.
Nhưng thấy Lục Thừa Hách cũng bị tiếng sấm đánh thức, dường như còn hơi ngồi dậy nhìn mình một cái, Tả Ninh mắt nhanh chóng đảo một vòng, vội vàng bò ra khỏi ổ chó, chống hai chân lên rào chắn kêu ư ử.
Lục Thừa Hách bật chiếc đèn ngủ nhỏ cạnh ổ chó, đi đến bên ổ, sờ sờ con Tiểu Pudding đang đứng thẳng người vịn vào rào chắn: “Chỉ là sấm thôi, đừng sợ, ngoan ngoãn về ngủ.”
Tả Ninh khẽ ưm một tiếng, một chân trước cố gắng vươn về phía Lục Thừa Hách, ý muốn được ôm rất rõ ràng. Lúc này lại một tia chớp xẹt qua, Lục Thừa Hách vội vàng dùng hai tay che tai Tiểu Pudding lại, ngay sau đó một tiếng sấm nữa lại vang lên.
Lục Thừa Hách cúi đầu nhìn đôi mắt ướt át kia, bất đắc dĩ chạm nhẹ vào mũi nhỏ của nó: “Chỉ lần này thôi.” Nói xong liền bế cả con cún lên, sau đó nằm xuống giường.
Lần thứ hai thành công lên giường, lần thứ ba còn xa sao? Tả Ninh nằm gọn trong chăn của Lục Thừa Hách, một chân còn đặt trên cánh tay anh, sau đó cuộn tròn mình lại, điều chỉnh tư thế thoải mái vừa gần Lục Thừa Hách lại không bị anh đè lên, há miệng ngáp một cái thật to, liếm liếm mũi, cảm thấy dễ chịu rồi mới nhắm mắt ngủ.
Đêm trước là con vật nhỏ này lặng lẽ bò lên, ngủ một đêm khi anh không rõ chuyện gì, nên Lục Thừa Hách cũng không có cảm giác gì lớn. Nhưng bây giờ là chính anh bế nó lên, cũng biết trên giường mình có thêm một cục bông nhỏ, có lẽ là hơi lo lắng mình ngủ rồi xoay người sẽ đè lên nó, nên Lục Thừa Hách cứ ngủ chập chờn, giấc ngủ không sâu.
Mãi đến khi ánh mặt trời dần sáng, Lục Thừa Hách nghiêng đầu nhìn sang thì thấy con vật vốn nửa đêm còn ngủ bên cạnh mình, giờ đã chiếm trọn một chiếc gối khác của anh, ngủ say sưa vô cùng, không nhịn được đưa tay chọc chọc cái bụng nhỏ phình phình của nó, rồi mới nhẹ nhàng lặng lẽ xuống giường.
Tả Ninh tỉnh dậy thì trên giường đã không có ai, thoải mái duỗi người, sau đó men theo chiếc thang ba tầng nhỏ đặt ở bên cạnh giường bò xuống, cực kỳ vất vả tự mình xuống lầu, vừa đi vừa nhún nhảy về phía vườn sau. Kết quả bên ngoài vẫn đang mưa, cậu nhìn quanh một lát cũng không thấy bóng dáng Lục Thừa Hách đâu.
Lục Thừa Hách từ phòng tập thể thao đi ra, tiện thể nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, liền thấy Tiểu Pudding đang ngơ ngác ngồi xổm ở hành lang dài phía sau, giống như những buổi sáng trước đây chờ anh chạy bộ về vậy. Không nhịn được cười, anh vừa lau mái tóc vừa gội xong, vừa đi về phía phòng ăn.
Mãi đến khi quản gia đến bế cậu lên, Tả Ninh mới biết ra trong nhà còn có phòng tập thể thao, cứ ngày mưa là Lục Thừa Hách sẽ rèn luyện ở đó. Thấy Lục Thừa Hách đã ngồi ở bàn ăn, Tả Ninh vừa quay người đã nhảy xuống khỏi người quản gia.
Bất quá cú chạm đất có hơi thiếu soái khí, ngã xuống đất “bịch” một tiếng rồi mới lảo đảo bò dậy, sau đó quay đầu lại nhìn quản gia một cái, lập tức bị chính mình làm cho ngây người. Cậu không dám nhảy xuống giường, vậy mà dám nhảy xuống từ người quản gia, đúng là sắc đẹp làm chó mờ mắt!
Thấy Tả Ninh ngơ ngác, Lục Thừa Hách cong khóe miệng bế cậu từ dưới đất lên, xoa xoa chỗ vừa chạm đất của cậu: “Sau này không được nhảy lung tung, ngã bị thương là con đau đấy.”
Tả Ninh lè lưỡi liếm liếm tay Lục Thừa Hách, vốn dĩ cậu nghĩ mình sẽ có cảm giác bài xích với hành động như vậy, dù sao cậu cũng từng là một người, nhưng khi thực sự làm lại dường như không có sự bài xích như cậu nghĩ, thậm chí cảm giác được hơi thở của Lục Thừa Hách bao quanh còn khiến cậu莫名 có vài phần sung sướng.
Thoải mái hơi lim dim mắt, vừa ngẩng đầu lên, Tả Ninh liền nhìn thấy Lục Thừa Hách, tuy rằng không có nhiều biểu cảm, nhưng ánh mắt lại có vài phần dịu dàng, lập tức tim cậu lỡ một nhịp, sau đó thình thịch thình mà đập mạnh trong lồng ngực.
Tả Ninh bất giác dùng hai chân trước che mặt lại, người đàn ông này lớn lên thật sự là quá phạm quy!
Trận mưa này liên miên kéo dài một thời gian khá lâu, dường như muốn mang đi chút hơi nóng cuối cùng mới thôi, mãi đến khi Tả Ninh đã qua thời kỳ tiêm phòng, được tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, bầu trời mới dần trong xanh.
Mà trải qua khoảng thời gian được bồi bổ dinh dưỡng đầy đủ, Tả Ninh đã từ một cục bông nhỏ, trưởng thành thành một cục bông lớn, mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ soái khí, đôi tai hơi nhọn dựng lên, theo mỗi bước chạy của cậu lại rung rinh rung rinh rất đáng yêu.
Tính tình Tả Ninh vốn dĩ đã có chút dễ thích ứng, tuy rằng thỉnh thoảng có chút buồn bã vì mình mất đi cuộc sống của một con người, nhưng cũng sẽ không mãi trốn trong ổ chó mà đau buồn. Phát hiện Lục Thừa Hách càng ngày càng thích mình, Tả Ninh cũng dần dần mạnh dạn hơn, thừa lúc Lục Thừa Hách không ở nhà bắt đầu khám phá ngôi nhà to lớn với cậu chẳng khác nào cung điện này.
Đến bây giờ anh mới biết, tuy rằng Lục Thừa Hách và Lục mẫu ở cùng một chỗ, nhưng thực tế là hai căn biệt thự nằm trong một trang viên rộng lớn. Hôm đó cậu bị Lục mẫu ôm đến đây đã đi qua hành lang dài, một đường quanh co lòng vòng đã sớm làm cậu hồ đồ.
Nếu không phải nhìn thấy người hầu từ bên ngoài mang những món đồ chơi của cậu khi còn ở bên Lục mẫu đến, cậu tò mò chạy đến cửa hông ngó ra ngoài, cũng không biết hóa ra trước đây mình ở bên kia. Khó trách mỗi ngày cậu chạy lung tung trong phòng, thế nào cũng không tìm thấy nơi mình từng ngốc nghếch ở.
Nghe thấy tiếng ô tô quen thuộc, Tả Ninh vươn chân trước cào cào vào tấm thảm cứng nhắc, rồi từ trên sofa nhảy xuống, như một viên đạn lao ra cửa. Lục Thừa Hách vừa xuống xe đã thấy một cục bông trắng lao tới từ cửa, tiện tay cúi xuống bế Tiểu Pudding đang lao đến trước mặt anh lên.
Giữ chặt cái đuôi có cảm giác sắp gãy lìa vì vẫy, theo bản năng ước lượng cân nặng, cảm thấy dường như lại lớn thêm một chút, anh hơi hài lòng đi về phía phòng khách.
Theo thói quen trước đây, Lục Thừa Hách sẽ lên lầu một vào phòng thay đồ rửa tay một chút rồi thay bộ đồ thoải mái ở nhà, nhưng hôm nay lại trực tiếp ôm cậu ngồi xuống sofa. Tả Ninh thấy Lục Thừa Hách lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, vội vàng lay tay Lục Thừa Hách tò mò nhìn.
Lục Thừa Hách xoa xoa cục bông nhỏ hiếu kỳ, mở hộp lấy ra bên trong một chiếc vòng cổ, một sợi xích bạc hơi to, đầu nối với thẻ bài chó được tách ra thành bốn sợi nhỏ hơn, khóa chặt bốn góc của thẻ bài, trên thẻ bài một mặt khắc hình chó, còn dùng tiếng Anh viết tên của cậu, mặt còn lại là một đoạn lời nhắn và một số điện thoại.
Lục Thừa Hách đặt Tả Ninh lên người mình, sau đó đeo xích cho cậu, sợi xích này có thể điều chỉnh độ dài, đeo vào không chật không lỏng vừa vặn, trọng lượng cũng không nặng lắm, tuy rằng có thêm một thứ trên cổ không thoải mái lắm, nhưng Tả Ninh cũng biết nếu có thẻ bài, sau này lạc đường còn có khả năng tìm về, nên chỉ dùng chân trước khều khều một chút cũng không quá bài xích.
Lục Thừa Hách đeo xong cho cậu rồi bế lên nhìn trái nhìn phải, thấy giữa đám lông trắng có một vệt bạc ẩn hiện, không quá nổi bật nhưng cũng khá xinh xắn, vì thế xoa xoa đầu chó, rồi tháo thẻ bài xuống.
Tả Ninh kỳ lạ nhìn Lục Thừa Hách, đây không phải là cho cậu sao? Sao lại thu về rồi?
Cũng không biết là Lục Thừa Hách hiểu được sự nghi hoặc của cậu, hay chỉ thuận miệng nói: “Sau này nếu mang con ra ngoài sẽ đeo cho con, ở nhà không cần.”
Tả Ninh nghĩ cũng phải, cậu đâu phải chó thật, rất có ý thức tự giác, tuyệt đối không chạy lung tung, ở nhà không đeo cũng tốt, cậu cũng đỡ vướng víu.
Đang nghĩ như vậy, Tả Ninh lại nghe Lục Thừa Hách nói: “Trong thẻ bài tuy rằng có hệ thống định vị, nhưng nếu con dám tự ý chạy lung tung lạc mất, ta sẽ không cần con nữa.” Nói rồi chạm nhẹ vào mũi cậu: “Nghe rõ chưa?”
Tả Ninh theo bản năng nói: “Gâu!” Ừ ừ ừ, tuyệt đối không chạy lung tung! Bất quá trong thẻ bài thế mà có hệ thống định vị, thời buổi này ngay cả thẻ bài cho chó cũng được chế tạo cao cấp như vậy sao?
Tác giả có lời muốn nói: Thấy bạn thân mua cho mèo nhà nó cái ổ mèo xa hoa, mềm mại, còn có rèm công chúa, so với giường của tôi còn xa hoa hơn... Tôi có thể nói tôi ghen tị với con mèo đó không (:зゝ∠)