Phong cảnh trên núi rất đẹp, không khí trên núi trong lành, Kỳ Phong Sơn sau khi được tắm mình trong cái lạnh mùa đông vẫn xanh biếc hùng vĩ, những người leo núi cứ nối đuôi nhau đi qua, thỉnh thoảng quay đầu lại mỉm cười thân thiện. Còn Tả Ninh, con chó suýt chút nữa thì chết thật, thì nằm vật ra đất, hận không thể giận dỗi bỏ mình.
Lục Thừa Hách ngồi bên cạnh, không khách khí đá đá vào người cậu: "Lại còn kén cá chọn canh nữa à, không phải không có đệm là không nằm đất sao?"
Tả Ninh gục đầu thở hổn hển, đến sức trợn mắt cũng không có. Bốn chân chạy thì nhanh hơn người, nhưng bốn chân leo cầu thang thì sức tiêu hao gấp đôi hai chân người đấy! Sao Lục Thừa Hách ngày nào cũng ngồi văn phòng, mà thể lực lại tốt hơn cậu, một con chó cả ngày chạy nhảy trong sân chứ? Đúng là không khoa học!
Thấy cậu thực sự kiệt sức, Lục Thừa Hách bất lực ôm cậu lên, đút cho cậu chút nước, rồi xoa bóp chân tay giúp cậu giảm mệt: "Mới đi được một phần ba thôi, cố lên, thấy cái chòi nghỉ trên kia không, chúng ta lên đó ăn cơm."
Tả Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trên con đường ngoằn ngoèo không biết bao nhiêu bậc thang, một cái chóp nhỏ giống như chòi nghỉ nhô đầu ra khỏi rừng cây. Tả Ninh ước lượng đoạn đường này, bò chậm rãi cũng phải nửa tiếng mới tới. Cân nhắc thể lực của mình, Tả Ninh dứt khoát nằm ườn trên đùi Lục Thừa Hách, nghiêng đầu sang một bên, giả chết luôn.
Cậu là con chó phế thải, xin tha cho cậu đi.
Lục Thừa Hách buồn cười gãi gãi bụng cậu: "Ngoan, lên đó anh thưởng cho đồ ngon, hôm nay còn mang theo lưỡi bò nướng nữa đấy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT