Lục Thừa Hách chưa từng nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ đối một loại sinh vật tên là chó sinh ra một loại cảm xúc không thể chối từ. Nhìn con chó con chiếm cứ nửa cái giường, giống như một đứa trẻ nằm ngửa, còn đắp chăn, Lục Thừa Hách rối rắm một hồi lâu mới thở dài nằm lên giường.
Từ khi mẹ anh đưa con chó cho anh đến giờ đã gần nửa tháng, ngay từ đầu con vật nhỏ kia rất cẩn thận thăm dò phạm vi hoạt động của mình, khi phát hiện anh càng ngày càng chịu đựng nó hơn, nó liền càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước. Anh không ngại trên giường mình có một con chó, dù sao Tiểu Pudding rất sạch sẽ, anh cũng không có thói quen ở sạch quá mức. Nhưng trên giường có một sinh vật nhỏ bé khiến anh nửa đêm luôn theo bản năng tỉnh lại, sợ mình đè chết con chó con.
Nỗi sợ hãi này khiến Lục Thừa Hách có một khoảnh khắc xa lạ như vậy, ngay sau đó anh bất đắc dĩ cười cười, nghiêng người dựa vào giường, một tay chống đầu, một tay chọc chọc cái bụng nhỏ phình phịch kia. Con vật nhỏ nhắm mắt lại, theo bản năng vung vẩy móng vuốt nhỏ, tựa hồ muốn đuổi đi thứ làm phiền giấc ngủ của nó. Lục Thừa Hách rụt tay lại, lặng lẽ nhìn nó một lát, chó con còn rất nhỏ, lớn hơn hai bàn tay một chút, viền môi bẩm sinh đã đen, xung quanh môi lại có một vòng lông tơ nhỏ, rất đáng yêu. Không biết có phải đang mơ không, móng vuốt theo bản năng duỗi ra phía trước vẫy vẫy hai cái, vươn cái lưỡi hồng hồng liếm liếm miệng, lát sau lại khẽ ngáy.
Lục Thừa Hách vươn đầu ngón tay khẽ chạm vào cái đệm thịt nhỏ xíu trước ngực con chó, đệm thịt vẫn còn hồng nhạt, trên đó chưa có nhiều vết chai sạn do cọ xát với mặt đất, sờ vào rất mềm mại.
Có lẽ vì móng vuốt bị chạm vào, Tiểu Pudding đang ngủ say từ từ tỉnh lại, mơ màng mở mắt, tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, dụi mắt nhìn mình, sau đó nghiêng đầu về phía anh, rừ rừ hai tiếng, rồi lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Lục Thừa Hách cười cười, kéo chăn đắp cho con vật nhỏ, nằm xuống giường chuẩn bị ngủ. Ngủ một lát cảm thấy hơi khó chịu, dứt khoát đưa tay ôm con chó con bên cạnh lên, đặt vào lòng mình. Anh ngủ luôn rất yên tĩnh, sẽ không lộn xộn, cho nên để phòng ngừa chó con ban đêm bò lung tung, cứ giữ nó trong lòng như vậy là vừa vặn.
Lục Thừa Hách phát hiện mình ngày càng chú ý đến con vật nhỏ tên Tiểu Pudding kia, sợ thư phòng quá nhỏ con vật kia không có chỗ chơi, anh còn cố ý mang sách ra phòng khách đọc. Mặc dù con vật nhỏ vẫn còn ở cái tuổi thậm chí còn chưa biết bò cầu thang.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT