"Ai cho anh cái quyền đó," mấy chữ này không nghi ngờ gì giống như búa tạ nện vào ngực Lục Niệm Kỳ. Cho đến khi về đến nhà mình, mấy chữ này vẫn văng vẳng bên tai anh không tiêu tan. Lục Thừa Hách cũng không nói thêm lời uy h·iếp nào với anh, ngay cả trách mắng quá khích cũng không có một câu, phảng phất thật sự chỉ là đơn giản dò hỏi và bảo anh ta im miệng đừng nhiều lời. Nhưng Lục Niệm Kỳ biết, Lục Thừa Hách nổi giận, bởi vì anh ta chạm vào vảy ngược và điểm mấu chốt của anh, lần này là thật sự nổi giận.
Anh không nói với Lục Thừa Hách rằng, anh đã từng gặp người phụ nữ kia trên núi. Anh cũng không nói, kết cục của người phụ nữ đó rất đáng thương, người bị bỏ lại mới là người đau khổ nhất, mà đó có lẽ cũng là tương lai của Lục Ninh. Nhìn căn phòng lớn trống trải, nhìn những thứ một năm trước còn không thuộc về mình, Lục Niệm Kỳ cứ ngồi như vậy suốt một đêm, khoảnh khắc ánh mặt trời vừa ló dạng, Lục Niệm Kỳ lộ ra một nụ cười khổ: "Đúng vậy, ai cho mình cái quyền đó chứ."
Chuyện của Lục Niệm Kỳ gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Tả Ninh, sau khi cậu suy nghĩ kỹ càng, cậu vô cùng trịnh trọng nói với Lục Thừa Hách: "Để Tiểu Pudding biến mất đi!"
Dựa vào sofa đọc sách, Lục Thừa Hách nghe vậy nghiêng đầu nhìn cậu một cái: "Lại lên cơn gì đấy?"
Tả Ninh bẻ ngón tay tính toán với anh: "Em hiện tại biến thành chó một hai tiếng, là có thể duy trì hình người hai ba ngày, cho nên hoàn toàn có thể trực tiếp xuất hiện với dáng vẻ người mà không bị lộ, trước kia là cảm thấy sau khi biến thành người mỗi ngày cùng anh về nhà không tiện, nhưng so với không tiện, em cảm thấy bị bại lộ càng nguy hiểm hơn. Anh xem, còn rất nhiều chi tiết nhỏ chúng ta đều sơ sót, mỗi lần em làm bẩn quần áo muốn giặt đi, người hầu dọn phòng cho anh, rõ ràng là dấu vết sinh hoạt của hai người, trừ khi họ mù mới không nhìn ra, nhỡ đâu một ngày nào đó bị người ta gặp em ở phòng anh, nhưng lại không ai nhìn thấy em vào trang viên, chuyện này quá kỳ lạ đi, lâu dần sẽ có người nghi ngờ, một khi bị người nghi ngờ, những chuyện này căn bản không chịu nổi sự xem xét kỹ càng!"
Lục Thừa Hách thảnh thơi lật một trang sách, thuận miệng hỏi: "Vậy cậu muốn biến mất như thế nào?"
"Thì con chó này ấy mà, lý do biến mất nhiều lắm, tự mình bỏ trốn này, bị người ta ôm đi này, con Samoyed này chẳng phải cũng là loại dễ lạc sao, bỏ trốn nhiều là bình thường mà."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT