Có phải mơ không Thời Duyệt không biết, bất quá……
“Sao em cảm thấy cái này giống lời thoại của em vậy?” Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn điện thoại của anh Phó.
“Cái lì xì này bố em cho hơi ít à.” Thời Duyệt liếc mắt nhìn cái lì xì lẩm bẩm một câu. Cho con dâu, mới năm vạn, thế nào cũng phải cho cái đồ cổ gì đó chứ?
Ngô, bất quá lần này bố cậu đến chủ yếu là để khuyên can, phỏng chừng cũng không nghĩ nhiều như vậy. Thời Duyệt nghĩ, hay là cái lễ gặp mặt này vẫn là tự mình bù vào đi.
Ngày mai ra ngoài dạo một vòng, gần đây thực hiện tín vật đính ước đã hứa với anh Phó trước kia, còn có lễ gặp mặt. Thứ hai cũng mua chút quà gì đó cho bố mình. Ngô, còn phải xem có cửa hàng làm đồ mã nào làm tốt không, cậu muốn đốt cho mẹ chút trang sức.
Mẹ cậu khi còn sống không có sở thích gì khác, chỉ thích đồ lấp lánh.
“Không ít đâu.” Phó Du do dự không biết nên nhận hay không, “Em nói bố em gửi cái lì xì này là có ý gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT