Thời Duyệt rất thống khổ, Thời Duyệt rất khổ sở —— cứ việc cuối cùng cậu vẫn là như nguyện bị loại trừ. Anh Triệu bọn họ mấy người vẫn rất lương thiện, không có cự tuyệt cái yêu cầu hèn mọn muốn tan làm sớm của một người làm công như cậu. Nhưng! Là! Cái đáng ch·ết nhưng là!
Bị loại trừ rồi cậu cũng không thể như nguyện rời khỏi tổ chương trình, đạt thành giấc mộng vĩ đại tan làm sớm.
Ngay khi anh Triệu bọn họ rối rít bỏ phiếu cho Thời Duyệt, đạo diễn hô hai người mặc đồ đen cầm còng tay đến mang cậu đi. Thời Duyệt lúc ấy ngây ngốc cho rằng hai người áo đen đến đưa cậu ra sân bay, còn cười đến đặc biệt sung sướng. Đến nỗi điện thoại và hành lý của mình, chắc là tổ chương trình đã giúp cậu để vào xe rồi.
Đứa trẻ còn sót lại một tia tin tưởng vào tổ chương trình và đạo diễn đặc biệt yên tâm vẫy tay mạnh mẽ với mấy vị ca ca: “Tạm biệt! Em sẽ nhớ mọi người! Mọi người phải cố gắng lên nhé!”
“Tạm biệt, Tiểu Duyệt! Nhớ rõ cậu còn nợ chúng tôi một bữa cơm đó!” Ngô Nguyên Minh túm lấy một cái giẻ lau ở quầy lễ tân khách sạn làm khăn tay vẫy vẫy, vẻ mặt hiền từ tràn đầy không nỡ nhìn theo cháu đi học.
“Tiểu Duyệt, lần sau đến nhà anh chơi nhé, anh còn làm Phật Nhảy Tường cho cậu ăn.” Triệu Nhân cũng có chút không nỡ tách rời khỏi cái cục bột nhỏ vui vẻ này.
“Thời Duyệt, đợi về nhà lấy được điện thoại nhớ follow Weibo của nhau nha!” Vẻ mặt không nỡ của Từ Họa gần như hóa thành nước mắt, vất vả lắm mới có được một người bạn nguyện ý dẫn cậu chơi, lại còn rất thú vị, cậu luyến tiếc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play