“Đúng vậy, nhàn rỗi không có chuyện gì thì vào núi săn thú, kiếm chút tiền để chi tiêu trong nhà. Dù sao cũng không được tốt số như ngươi, không cần làm gì cả, có nam nhân nuôi rồi.”
Nghe lời này, Trịnh Nguyệt Nga có chút đắc ý.
Nàng ta đương nhiên là tốt số rồi, nhưng nghĩ lại thì Trịnh Nguyệt Kiều sao có thể nói ra những lời này, chẳng lẽ trong đó còn ẩn ý gì khác, nên nàng ta không tiếp lời, chỉ đơn giản nói: “Các ngươi không được vào núi săn thú.”
Lời này vừa dứt, Trịnh Ngân Bảo là người đầu tiên không nhịn được, nâng cao giọng: “Dựa vào cái gì, núi này cũng đâu phải của riêng nhà người, ngươi nói không được vào núi thì không được vào à?”
Người đâu mà hống hách độc tài thế, trưởng thôn còn chưa dám nói ra lời như vậy đâu.
“Trong thôn chỉ có nhà ta là thợ săn, các ngươi không phải thợ săn thì vào núi săn bắt cái gì. Bởi vì các ngươi vào núi mà Viễn Sơn nhà ta bắt được ít con mồi hơn. Các ngươi làm vậy là đoạt chén cơm của nhà ta.”
Trịnh Nguyệt Nga có chút sốt ruột la lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play