Trịnh Nguyệt Nga cũng nhớ lại chuyện này. Đời trước nàng ta thành quả phụ, mỗi ngày đều trôi qua trong sự kinh hoàng bất an, không còn tâm tư đâu mà để ý những chuyện này. Sau đó, nàng ta lại liên tục bán lương thực đi để đổi lấy tiền.
Lúc ấy, nàng ta không quá coi trọng chuyện này, nhưng bây giờ thì lại không nhịn được mà ghen tị.
Nhà nàng ta không có đất, ăn một cân lương thực là phải đi mua một cân, tiền mua lương thực hàng tháng là một con số khổng lồ, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đau lòng rồi.
Nếu số tiền này có thể tích góp lại…
“Vẫn là có đất thì tốt hơn!” Nàng ta đột nhiên cảm thán một câu.
“Bây giờ con mới biết có đất thì tốt sao. Lúc trước ta đã nói, nhà họ Triệu không có đất, không cho con gả qua, nhưng con không nghe. Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn.” Tào thị trợn mắt nhìn nàng ta.
Vừa nghe được lời này, Trịnh Nguyệt Nga lập tức cãi lại: “Con không hề hối hận. A nương, người cứ chờ đi, con rể người sau này sẽ có tương lai xán lạn. Hiện tại không có đất cũng không sao cả, sau này có tiền rồi thì từ từ mua về là được!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play