Bánh vừa mới nướng xong, Trịnh Ngân Bảo đã trở lại, mặc một bộ quần áo khô thoáng, chỉ là chỗ khuỷu tay có mụn vá, hơn nữa quần áo này mặc trên người cậu có hơi rộng, không hề vừa người.
Hiển nhiên đây không phải là quần áo của cậu, chắc là nhặt lại quần áo cũ của Trịnh Kim Bảo mặc.
Nàng không nói gì, chỉ bưng xấp bánh nướng đặt lên bàn, lại bung thêm hai bát cháo lớn tới, bảo cậu: “Mau ăn đi.”
Còn nàng lại không vội ngồi vào bàn, mà xoay người vào trong nhà, nhanh chóng ôm ra ba cuộn vải, một xanh một đen, là để may quần áo nam nhân, một cuộn màu đỏ sậm, thích hợp cho phụ nữ trung niên.
Sau khi đặt ba cuộn vài xuống, nàng nói: “Lát nữa cơm nước xong, ngươi ghé về nhà một chuyển, đưa ba cuộn vải này cho a nương, bảo người may quần áo mới cho ngươi cùng a cha mặc. Còn cuộn vải đỏ này cũng đưa cho a nương, bảo người làm cho bản thân mấy bộ quần áo.”
Trong nhà từ trước tới nay đều chỉ có đại phòng được may quần áo mới, mấy người nhà nhị phòng làm gì có quần áo mới để mặc bao giờ, đều là nhặt lại đồ mà đại phòng không mặc nữa.
Lão thái thái Khổng thị còn nói cái gì mà, có quần áo mặc đã là không tệ rồi, cũng còn chưa chết rét, đừng có không biết tích phúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT