Trên đường hai người xuống núi thì có đi ngang qua rừng trúc, Trịnh Ngân Bảo liếc thấy măng mọc dưới gốc trúc thì nói: “A tỷ, chờ đệ chút, có măng rồi, đệ đi đào mấy gốc về nhà nấu ăn.”
Phía sau núi có cả một rừng trúc, người trong thôn muốn lấy trúc để đan bện thứ gì thì đều tới đây để chặt.
Đầu xuân mỗi khi có măng, mọi người cũng sẽ đào mấy gốc về ăn, năm nào cũng có nên không cảm thấy hiếm lạ gì.
Còn Trịnh Nguyệt Kiều lại nhìn chằm chằm đống măng chuẩn bị đào, như đang suy nghĩ gì đó.
Măng này cũng có thể bán lấy tiền này, nếu muốn vào thành bán con mồi thì cũng có thể bán kèm chút măng, bán được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Tóm lại vụ mua bán này không tốn đồng vốn nào, chỉ tốn chút sức lực mà thôi.
“Ngân Bảo, lấy nhiều một chút, chúng ta mang đi bán cùng con mồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT