Cậu đã sắp mười ba tuổi rồi, đương nhiên là biết tính một vài phép tính đơn giản, nhưng nếu gặp con số phức tạp hơn một chút, hoặc là số lượng tiền bạc nhiều một chút thì cậu không thể tính toán nổi. Chuyện này đúng thật là phải học cho tốt, tuyệt không thể chịu thiệt trên phương diện này.
“Chữ cái đơn giản cũng phải học, vào thành, nha môn dán bố cáo thì ngươi cũng phải biết trên đó viết gì chứ. Nhờ người khác đọc giùm, ngươi không sợ người ta lừa ngươi à. Lại thêm chuyện, nếu người ta viết khế thư gì đó, bảo ngươi điểm chỉ đồng ý, mà ngươi không nhận ra chữ, không biết người ta viết gì cứ điểm chỉ bừa đi, thì người ta có bán ngươi đi, ngươi cũng không biết.”
Trịnh Nguyệt Kiều điểm ra cho cậu đủ loại vấn đề nếu không biết chữ.
Nếu chỉ thành thật ở trong thôn làm ruộng, không đi đâu cả, vậy thì chưa chắc đã gặp phải những chuyện đó.
Nhưng một khi bước chân ra khỏi thôn, thì chắc chắn sẽ có những chuyện như vậy, không biết chữ sẽ dễ bị lừa gạt.
Những lời này có chút dọa người, Trịnh Hữu Phúc không khỏi nhìn chằm chằm hai bàn tay mình.
Những nhà có đất, hàng năm đều phải nộp thuế cho quan phủ, một năm nộp hai mùa, xuân lương thu lương, đều phải nộp lên đủ số lượng. Sau khi nộp đủ, sẽ có người của nha môn viết một tờ giấy, bảo điểm chỉ. Trên giấy viết gì ông quả thực là không nhận ra một chữ nào, người ta bảo ông điểm chỉ thì ông điểm thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT