Hắn nói, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua hai người kia, tiếp tục: “Ý của ta là giết bọn chúng, để trừ hậu hoa.”
“Dù gì thì oán thù cũng đã kết, cho dù chúng ta rộng lượng tha mạng, hai người này cũng sẽ không biết ơn, ngược lại sẽ tiếp tục tính kế để hãm hại chúng ta. Tuyệt đối không thể giữ lại hai kẻ địch luôn rình rập phía sau như vậy.”
Nói xong, hắn lại chỉ vào đám thổ phỉ kia, nói: “Những tên thổ phỉ này giết người không chớp mắt, tay đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người, đương nhiên cũng không cần phải sống. Giữ chúng lại chỉ thêm tai họa, chi bằng tiễn chúng đi chung một lượt!”
Nghe những lời này, ánh mắt Trịnh Nguyệt Kiều không khỏi sáng lên. Nàng có chút lo lắng Trịnh Đại Tráng sẽ là người mềm lòng, không nỡ xuống tay, không ngờ khi nhắc đến giết người, hắn lại không hề áp lực, rất tốt.
“Tốt, cứ theo ý ngươi.”
Trịnh Nguyệt Kiều gật đầu, rồi lại bổ sung: “Phía sau núi có không ít dã thú ăn thịt người, giết xong thì cứ vứt thẳng lên núi, cũng đỡ phải tìm chỗ chôn.”
Dù có ai phát hiện ra manh mối gì, cũng sẽ nghĩ rằng bọn họ bị dã thú cắn chết, chứ chẳng ai liên tưởng đến việc họ bị giết hại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT