Chú ta nói cũng đúng, trong nha môn, họ chỉ quen biết mỗi Đường chủ bộ, người đã nhận bạc và giúp đỡ trong việc làm hộ khẩu. Còn những người khác thì không quen, tính cách ra sao cũng không rõ. Nếu mấy người đó nhận bạc mà không làm gì, thì biết tìm ai để mà lý lẽ?
“Ta biết cháu đang lo lắng, nhưng chuyện này không thể gấp gáp được. Thế này đi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm, sáng mai lại đến nha môn, cháu thấy sao?” Trịnh Tiểu Lục đề nghị.
Trịnh Nguyệt Kiều dù rất muốn đưa người ra ngay lập tức, nhưng nóng lòng cũng chẳng ích gì. Dù võ nghệ của nàng có cao cường đến đâu, cũng không thể đối đầu với quan phủ. Nàng có thể trốn thoát, nhưng còn gia đình nàng thì sao?
Vì vậy, nàng không thể hành động bốc đồng, mọi việc vẫn phải tuân theo quy tắc.
Nàng thở dài một tiếng, rồi gật đầu: “Nghe theo Tiểu Lục thúc vậy.” Dù có gấp cũng không thể làm gì khác, đành chờ đến ngày mai thôi.
Thấy nàng còn biết nghe lời, Trịnh Tiểu Lục cũng gật đầu: “Cháu đừng quá lo lắng. Ta biết tính cách của Đường chủ bộ, sáng mai khi chúng ta đưa bạc đến, chắc chắn sẽ đưa Đại Tráng ra được. Dù sao thì lời cáo buộc Đại Tráng là đạo tặc cũng chẳng có chứng cứ gì, chỉ là bịa đặt thôi.”
Nghe vậy, Trịnh Nguyệt Kiều quay sang hỏi: “Tiểu Lục thúc, sao chú lại tin rằng Đại Tráng không phải là đạo tặc?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT