Ông cũng không còn cách nào khác, thôn làng nào cũng có vài người như thế này, khi gặp họ, ông không tránh được phải khuyên bảo vài câu, mong họ chăm chỉ hơn, nhưng người ta nghe rồi bỏ ngoài tai, chẳng hề để tâm.
Triệu Tam thấy là trưởng thôn, lập tức co cổ lại. Gã ta không sợ người trong làng, nhưng trưởng thôn thì sợ, vì trưởng thôn chỉ cần ra lệnh đánh thì, người ta sẽ đè gã ta ra đánh một trận ngay. Giờ này nghĩ lại, mông của gã ta vẫn còn thấy đau âm ỉ.
“Hehe, là trưởng thôn à, ta cũng chỉ nói chơi thôi, ngài đùng để ý nhé. Còn ruộng đất nhà ta, hờ, khi nào rảnh ta sẽ ra nhổ cỏ, yên tâm, yên tâm đi!”
“Ta yên tâm hay lo lắng thì có tác dụng đếch gì. Dù sao đó cũng là ruộng nhà ngươi, để cỏ dại hút hết dinh dưỡng, lúa phát triển kém, đến lúc thu hoạch không có sản lượng tốt, ăn không no bụng thì cũng là chuyện của ngươi chứ đâu phải của ta. Ta thấy bản thân đang lo chuyện bao đồng rồi.”
Trưởng thôn nói xong, thì phất tay áo rồi đi thẳng.
“Trưởng thôn đi thong thả nhé!” Triệu Tam gọi với theo một câu.
Rõ ràng là Triệu Tam chẳng mấy để tâm đến lời của trưởng thôn, cỏ dại trong ruộng có mọc thì cử để nó mọc thôi. Dù sao mấy năm trước gã ta cũng làm ruộng như vậy, thu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Đâu phải là gã ta chưa từng chăm chỉ nhổ cỏ, nhưng nhổ rồi nó lại mọc lên, lặp đi lặp lại, khiến gã ta mất hết kiên nhẫn. Nên gã ta mặc kệ luôn!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT