“Lời của họ thật sự không hay, nhưng con là vai thấp, nghe thôi là được rồi, sinh hay không sinh là chuyện của con, họ nói sao được. Nhưng con làm ầm ĩ trước đám đông thế này, sau này ai cũng sẽ nói con xấu tính!” Thật may là đã kết hôn, nếu không còn không biết có tìm được chồng hay không nữa.
Bởi vì chỉ cần có tiếng xấu về tính khí, thì làm sao mà tìm được nhà chồng tốt?
“Họ muốn nói thì cứ để họ nói, con đâu có mất mẩu thịt nào.” Trịnh Nguyệt Nga tỏ vẻ không để tâm.
Tào thị lập tức nhìn nàng tar nói: “Đấy là lời nói của con nít, con không mất miếng thịt nào, nhưng tiếng xấu lan xa, người ta không tôn trọng con, cũng không cho con thái độ tốt, khi cần người giúp đỡ, họ cũng không muốn giúp con.”
Nghe thế, Trịnh Nguyệt Nga càng không để tâm: “A nương, người lo cái gì, làm sao con có thể nhờ vả họ chứ, chờ đến khi Viễn Sơn thành đạt, chỉ có họ xin xỏ nhờ vả con thôi.”
Sau này Triệu Viễn Sơn làm tướng quân, nàng ta sẽ là phu nhân tướng quân, muốn vinh quang đến mức nào cũng được, còn cần xin xỏ gì những kẻ lấm lem bùn đất này nữa, khi đó chỉ có họ đi nịnh nọt vợ chồng nàng ta thôi.
Những lời này, Tào thị nghe tới chai cả tai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT