Trước kia, đa số thời gian Trịnh Hữu Phúc đều ở nhà trồng trọt, rất ít khi vào thành, từ lúc ngồi lên thuyền là ông đã có chút không được tự nhiên, sau khi vào tới thành thì dáng vẻ càng thêm câu nệ, động tác đều vô cùng cẩn thận dè dặt.
“A cha, người đừng sợ, huyện thành cũng chỉ vậy mà thôi, cùng lắm là náo nhiệt hơn thôn chúng ta một chút, nhiều người hơn chỗ chúng ta một chút thôi.” Đương nhiên là Trịnh Ngân Bảo đã nhận ra a cha mình không được tự nhiên.
“Nói nhăng nói cuội gì đấy, đây là huyện thành, sao có thể giống như trong thôn được.” Trịnh Hữu Phúc nhỏ giọng mắng, nhưng lại không dám nói lớn quá, sợ người khác nghe được lại cười nhạo.
“Ngân Bảo nói không sai đâu ạ, huyện thành cũng chỉ lớn hơn thôn mình một chút thôi đó.” Trịnh Nguyệt Kiều không nhịn được nói xen vào.
Trưởng thôn bèn cười nói: “Hữu Phúc à, ngươi ít khi ra ngoài nhưng lại có hai đứa con rất hay đi lại, về sau ngươi phải vào thành nhiều vào, cho dù không làm gì thì cũng có thêm kiến thức.”
“Trưởng thôn nói không sai đâu ạ, a cha, lần sau con và a tỷ đi bán thú săn sẽ dẫn người theo cùng, coi như là mang phụ đồ giúp bọn con cũng được.”
Mỗi lần bọn họ vào thành đều mang không ít đồ đạc, vận chuyển khó khăn, có thêm người cũng tiện hơn rất nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play