Trịnh Nguyệt Kiều thấy ông ta bại trận, cũng không ép sát nữa, mà là đi tới trước mặt Triệu Tam đang đứng phía sau ông ta, đánh giá gã ta vài cái: “Ta thấy ngươi có hơi hụt hơi, là vết thương còn chưa khỏi hẳn sao, thế mà còn ra đây nhảy nhót đánh nữa à?”
“Triệu Tam ngươi cũng đã làm không ít việc ác đâu, nửa đêm trèo tường vào nhà người ta, hành vi như vậy không có mấy ai trong thôn chấp nhận được đâu nhé. Hay là, cũng đuổi ngươi ra khỏi thôn đi?”
Trịnh Nguyệt Kiều nhìn chằm chằm gã ta, mặt lạnh như băng.
Trong lòng Triệu Tam chợt rùng mình, người phụ nữ Trịnh Nguyệt Kiều này, không dễ chọc!
“Trưởng thôn, bọn họ nói muốn đuổi Đại Tráng ra thôn, vậy thì đuổi luôn cả bọn họ ra đi. Đại Tráng còn chưa làm việc ác nào cả, còn bọn họ thì đã làm không ít đâu. Nếu đã đuổi người đi, vậy thì phải đuổi toàn bộ, sau này không khí trong thôn cũng sẽ trong sạch hơn rồi.”
Nghe đi, nếu đuổi Trịnh Đại Tráng đi thì bọn họ cũng bị đuổi đi theo, vậy làm sao mà được.
Trịnh Hữu Điền liên tục xua tay nói: “Trưởng thôn, ta còn có việc phải làm, ta đi về trước đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT