Trịnh Ngân Bảo nghe xong cảm thấy, một ngày chỉ học có sáu chữ thì không nhiều, lập tức gật đầu: “Nhiều quá đệ cũng không nhớ được, một ngày sáu chữ hẳn là không khó.”
Nghe cậu nói vậy, Trịnh Nguyệt Kiều vừa lòng gật đầu: “Một ngày sáu chữ, mười ngày chính là sáu mươi chữ, học mấy tháng thôi là đệ có thể nhận biết kha khá chữ rồi.”
Có thể đọc có thể viết, không phải mù chữ đã là không tồi rồi, còn chuyện tham gia khoa cử gì đó thì đừng có mơ nữa. Không phải người được học hành từ nhỏ, cũng chẳng phải người thông minh sáng dạ hiếm thấy thì không thể nào thắp sáng được kỹ năng đấy đâu.
Nghe a tỷ nói vậy, Trịnh Ngân Bảo chợt cảm thấy thấy lòng tràn đầy nhiệt huyết.
Người biết chữ trong thôn không có mấy, về sau cậu cũng sẽ là một trong số đó rồi.
Người đọc sách rất được tôn trọng, nhưng có thể nhận biết mặt chữ cũng là người có bản lĩnh rồi.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện, Nhân chi sơ, tính bản thiện, Nhân chi sơ, tính bản thiện...” Trịnh Ngân Bảo nhìn chằm chằm mấy con chữ, miệng không ngừng lẩm bẩm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play