Lời này tuy nhỏ, nhưng Trịnh Hữu Phúc cùng Chu thị đều nghe rõ.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn cậu.
Tim Trịnh Hữu Phúc như muốn rơi ra ngoài: “Lời này không được nói lung tung, nếu để cho a gia a nãi con nghe được, thì xong đời, chắc chắn sẽ náo tới lật trời đấy.”
“Hơn nữa, ta không có bản lĩnh, cả nhà chỉ dựa vào đại bá con kiếm tiền về, nếu thật sự ở riêng, thì cả nhà chúng ta ăn gì uống gì?”
Suốt ngày bị lão thái thái mắng là đồ vô dụng khiến Trịnh Hữu Phúc cảm thấy, bản thân thật sự không có tiền đồ gì cả.
Mà sự thật cũng là vậy, ngoại trừ ra đồng làm việc thì ông chẳng có bản lĩnh gì khác. Còn đại ca của ông, mỗi tháng có thể kiếm về cho nhà hai lượng bạc đấy, người trong thôn ai ai cũng nói đại ca có tiền đồ.
Trịnh Ngân Bảo bị ông nói tới mất tự tin. Nhưng ngẫm lại thì cả nhà ba người bọn họ đều ra đồng làm việc, còn đại bá mẫu thì chưa bao giờ, ngay cả Trịnh Kim Bảo tới bây giờ đã mười tám tuổi, xem như là người lớn rồi, thì cũng chưa xuống ruộng được mấy lần. Mỗi lần đi làm thì đều là đau chỗ này đau chỗ kia, nên thực tế toàn là bọn họ làm hết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT