Loại người như Bạch Ngọc chẳng khác gì những “trà xanh” cô từng gặp trong thương trường kiếp trước. Đối phó với những người này, nếu mình cư xử cứng rắn ngay lập tức sẽ bị xem là sai. Tốt nhất là lấy độc trị độc, rồi mới đáp trả thật mạnh mẽ! Hiệu quả sẽ không ngờ tới!
Kiều Ngọc lớn tiếng, chỉ vào mặt Bạch Ngọc mà mắng: “Cô làm cái quái gì vậy hả? Tôi thấy cô tội nghiệp, trượt chân ngã, tôi tốt bụng đỡ cô, vậy mà cô lại đẩy tôi?! Cô có thù oán gì với tôi à? Bị điên à!”
Một giọng nói đùa cợt vang lên: “Cô Kiều này, đây là Bạch Ngọc, vợ cũ của anh Chu nhà cô đấy.”
Kiều Ngọc trầm ngâm một chút rồi lại tiếp tục mắng: “Ồ! Hóa ra là cô - người từng bôi nhọ anh Chu nhà tôi, mà không để lại vết nhơ trong hồ sơ, lại còn có thể tái hôn vào quân đội, đến đây theo đoàn nữa!
Ban đầu tôi không hiểu, làm sao một người từng phạm lỗi lại được duyệt tái hôn trong quân đội nghiêm túc như thế này! Giờ tôi hiểu rồi, cô nhờ vào cái trò lập lờ, mập mờ, rồi khuấy động mọi thứ thành mớ hỗn loạn để đạt được mục đích, đúng không?
Thủ đoạn này chắc dùng đi dùng lại thành thạo rồi, giờ lại dùng lên tôi sao?
Nếu không nhờ các chị dâu ở đây mắt tinh, có khi tôi đã bị cô vu oan là thủ phạm khiến chân cô chảy máu rồi!
Tôi thật sự muốn biết, chúng ta còn chưa gặp mặt lần nào, sao cô lại ghét tôi đến mức này mà phải dùng thủ đoạn như thế? Hay là cô đang nhắm vào anh Chu nhà tôi? Muốn làm khó người vợ hiện tại của anh ấy, không quan trọng người đó là tôi hay ai khác, chỉ cần khiến họ mất mặt để cô nổi bật lên đúng không?
Có phải sau hôm nay, cả khu này sẽ bắt đầu đồn thổi nào là anh Chu mắt mù nên mới ly hôn với cô rồi cưới tôi, và nào là tôi thua kém cô ở điểm nào đúng không?”
Bạch Ngọc sững sờ, một lúc sau mới nói không tin nổi: “Sao cô có thể nghĩ về tôi như vậy…”
“Tôi nghĩ gì à? Đây chẳng phải là việc cô làm sao! Sao nào, khi tiếp cận tôi, cô không hỏi thăm xem tôi là ai từ Dương Hồng Hà hay Trương Thúy Hoa sao? Đã biết tôi là ai, mà cô vẫn không tránh đi? Cô thật có ý đồ mờ ám!”
Mọi người đều nghe Kiều Ngọc nói liên tục không ngừng, khiến Bạch Ngọc không còn lời nào để đáp lại.
Bình thường Bạch Ngọc chỉ biết khóc lóc, rồi để mọi người tự đoán xem cô ta đã chịu đựng những gì, bị hại ra sao.
Nhưng gặp phải Kiều Ngọc - người cứng rắn như vậy, Bạch Ngọc muốn nói cũng chẳng có cơ hội.
Những chiêu “nói nửa chừng” thường đạt hiệu quả tốt nhất của cô ta giờ lại trở thành yếu điểm lớn nhất.
“Tôi...”
“Tôi gì mà tôi?! Nếu không có các chị dâu ở đây, mắt tinh nhận ra thủ đoạn của cô, thì liệu tôi còn giữ được chút danh tiếng nào trong khu này không? Chỉ vì cô phẩm hạnh không đoan chính, lắm mưu mô, giở trò tính toán với tôi và anh Chu nhà tôi! Vợ chồng chúng tôi đáng bị cô tính kế sao?!
Danh tiếng chúng tôi bị bôi nhọ, tôi không sống nổi trong khu này, sự nghiệp của anh Chu bị cản trở, thì cô mới có thể làm mưa làm gió ở đây chứ gì? Tính toán hết bọn tôi, thì người kế tiếp là ai? Chị Dương Hồng Hà hay chị Trương Thúy Hoa?!
Cô thật đáng sợ lắm đó!
Ai mà thân với cô thì đều bị cô tính kế hết! Không tiếc gì mà đem cả hôn nhân ra làm bàn đạp! Chẳng lẽ người chồng hiện tại của cô cũng chỉ là tạm bợ thôi sao? Có phải chẳng bao lâu nữa, cô lại sẽ khóc lóc trong khu, bảo rằng mình phải ngủ riêng với chồng hay không?! Nhà nào đàng hoàng lại đem chuyện riêng tư ra mà kể lể khắp nơi như thế?”