Vương Chiêu Đệ biết nói gì đây? Chị đành lắc đầu.
Thật ra, lời chào của Kiều Ngọc chẳng có gì sai.
Chỉ là dáng vẻ của vợ người lính như cô lại toát ra phong thái như thủ trưởng, khiến mấy người lính nhìn có phần ngượng ngùng.
Vùng ven biển này vốn có nghề đánh bắt cá lâu đời từ trước khi đất nước thành lập. Dù bây giờ không được kinh doanh tư nhân, nhưng ngư dân vẫn được phép giao dịch “đổi tiền lấy hàng” ở chợ hợp pháp.
Các thành phố ven biển là những điểm phát triển trọng điểm từ khi đất nước được thành lập, đặc biệt là từ những năm 1980, khi mà các toà cao tầng mọc lên thay cho nhà cấp bốn cũ kỹ. Những người sống ở đây cảm nhận rõ rệt sự thay đổi này.
Kiều Ngọc theo Vương Chiêu Đệ đi mãi, cuối cùng cũng đến khu chợ.
Lợi thế của vùng ven biển là gì?
Là dù có những năm thiếu thốn, cũng không đến mức không có cái ăn.
Nhưng lương thực vẫn luôn là hàng hoá đắt đỏ.
Các loại hải sản khô ở đây rất rẻ, như rong biển khô, tôm khô, mực khô, sò điệp khô…
Đặc biệt là rong biển khô và tôm khô, chỉ vài hào là mua được cả cân. Các loại như mực khô, sò điệp khô và bào ngư khô thì hiếm hơn, giá lên đến vài đồng một cân, vì vậy ít người mua, nhưng Kiều Ngọc thì không lo thiếu tiền.
Thấy cô mua đồ một cách thoáng tay, Vương Chiêu Đệ nói: “Chị qua bên kia xem chút. Ở đó bán hàng tươi, mua xong mình gặp nhau ở cổng chợ nhé?”
“Dạ, được ạ!”
Kiều Ngọc mua hải sản khô mỗi thứ vài cân. Sau đó, cô vòng qua một dãy phố khác, tranh thủ cất hết vào gùi, giả vờ như chưa mua gì và tiếp tục một đợt mua sắm nữa.
Chợ đông đúc, ai nấy đều hối hả, chẳng ai để ý đến ai, vì vậy cô cũng thêm phần táo bạo.
Tới khu chợ đồ tươi, cô thấy cua lớn, tôm sống và cá biển tươi ngon…
Kiều Ngọc nuốt nước bọt, “Trời ơi, mấy thứ này mà đem đi được thì tốt quá.”
Người bán hàng nhìn cô từ đầu đến chân, thấy cô ăn mặc gọn gàng và ánh mắt đầy thích thú thì đoán được vài phần, liền bắt chuyện: “Cô là vợ lính mới theo quân phải không?”
Kiều Ngọc ngạc nhiên: “Dễ nhận ra vậy sao?”
“À, các cô vợ lính ở đây đều có phong thái thế này!” Người bán hàng giơ ngón tay cái.
Trong lòng thật ra nghĩ: Trông đúng kiểu thanh cao, có vẻ coi thường người bình thường.
Nhưng cô gái này lại không có vẻ kiêu ngạo đó, đôi mắt sáng, dáng vẻ lại tự nhiên, cởi mở…
Không giống người bình thường, cũng không giống những cô vợ lính bình thường.
Kiều Ngọc chỉ cười, không để ý lời tâng bốc của người bán hàng, rồi nói: “Tôi rất thích mấy món này, nhưng vấn đề là không thể tự đem về.”
“Cô muốn mua bao nhiêu?”
“Lấy hết cho tôi.”
“Lấy hết?!” Người bán hàng kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
“Thế này, cô mua nhiều, tôi có thể nhờ con trai chở giúp lên đảo, nhưng chỉ có thể mang đến cổng doanh trại, không vào trong được, cô phải nhờ người ra nhận.”
“Được, vậy quyết định thế nhé!”
Kiều Ngọc không lo lắng người bán sẽ thất hứa, nhất là khi đối phương chủ động đề nghị trả trước một nửa, nửa còn lại nhận hàng rồi mới thanh toán.
Mua xong, Kiều Ngọc mang gùi ra cổng chợ gặp Vương Chiêu Đệ.
Vương Chiêu Đệ lấy khăn tay lau mồ hôi, nói: “Trời cũng đã trưa rồi, về tới nhà lại phải nhóm bếp nấu ăn. Hay mình vào quán quốc doanh ăn tô mì hải sản cho nhanh?”
Kiều Ngọc đồng ý ngay.
Mì hải sản ở đây lại không cần phiếu!
Cô cảm thấy thật may mắn, cùng Vương Chiêu Đệ chia tiền trả, cả hai thưởng thức một tô mì hải sản nóng hổi, bổ sung lại năng lượng đã tiêu hao suốt cả buổi sáng.