Cô ta ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Bố mẹ định tích góp phiếu vải để may một bộ quần áo mới cho anh cả. Đã nhiều năm rồi anh ấy chưa có bộ đồ mới.”
Lời nói đầy trách móc hướng về vợ chồng Trương Phúc, xen lẫn với cảm giác áy náy dành cho Kiều Diệu Tổ.
Bố mẹ cũng thật là, em trai cô ta thì vẫn mặc quần áo chắp vá hai mảnh to đùng, thế mà lại định may đồ mới cho anh cả? Anh cả quanh năm mặc quân phục, quần áo đâu có mảnh vá nào. Ai khó khăn hơn chẳng phải là rõ ràng sao?
Đêm qua, đợi bố mẹ nguôi giận, Trương Bảo Nhi mới đề cập đến chuyện phiếu vải.
Bố mẹ trả lời cô ta thế nào?
Sau vài giây im lặng, Phó Ngọc Tĩnh mới ngập ngừng nói: “Bảo Nhi, không phải mẹ không muốn, mà là cậu Kiều Diệu Tổ là con nhà khác, mang họ khác. Sao chúng ta có thể để con ruột của mình thiếu thốn, rồi lại đi ưu tiên may đồ cho con nhà người ta?”
Nhưng Kiều Diệu Tổ là em ruột của cô ta!
Lời này, Trương Bảo Nhi chỉ dám nghĩ trong lòng.
Cô ta hiểu rằng từ khi Kiều Diệu Tổ đến nương nhờ, bố mẹ quyết định giúp đỡ cậu ta, khiến anh cả giận dữ chuyển vào doanh trại ở, không thường xuyên về nhà nữa, khiến bố mẹ cũng vì thế mà xa cách với cô ta hơn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT