Cô là một đứa trẻ sinh non, cơ thể ban đầu cũng giống như những đứa trẻ bình thường, thỉnh thoảng bị đau ốm nhẹ, không có bệnh nặng, nhưng khoảng mười tuổi thì cơ thể thường xuyên bị bệnh. Khi đến bệnh viện, kết quả kiểm tra là suy giảm miễn dịch, dễ dàng bị nhiễm nhiều loại bệnh. Từ đó trở đi, cô trở thành khách quen của bệnh viện, gia đình vốn không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, giờ bị bệnh của cô làm hao tổn tài chính.
Bố mẹ cô chưa bao giờ than phiền, khi cô tự trách, họ luôn dịu dàng an ủi rằng chỉ cần cô còn sống là tốt rồi, tiền có thể kiếm lại sau, ngay cả đứa em trai kém cô bảy tám tuổi từ khi còn nhỏ đã vụng về học cách chăm sóc cô như bố mẹ.
Nhìn thấy gia đình ngày càng nợ nần nhiều hơn vì bệnh của mình, cô càng cố gắng học tập, nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ trả hết nợ cho gia đình, để bố mẹ và em trai có cuộc sống tốt hơn. Khi học đại học, cơ thể cô không còn phát bệnh thường xuyên nữa, sức đề kháng dần được cải thiện. Cô vừa hoàn thành việc học vừa làm thêm, sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc khá tốt, mặc dù thường xuyên phải làm thêm giờ đến tám, chín giờ tối, nhưng lương cao. Khi cô gần trả hết nợ và gia đình sắp có cuộc sống tốt hơn, thì trời lại đùa cợt với cô một trận lớn, chỉ sau một đêm, gia đình cô chỉ còn lại mình cô sống sót. May mắn là hệ thống đã mang đến cho cô một tia hy vọng.
Những năm qua cô luôn bận rộn, bận chữa bệnh, bận học tập, bận làm thêm, bận làm việc, đến khi vào tận thế thì lại bận hoàn thành nhiệm vụ, chưa bao giờ được nghỉ ngơi. Vì vậy, hai ngày qua cô nếm trải cảm giác ngọt ngào, có người cưng chiều, có người bao dung, cô hoàn toàn không muốn động đậy, cả đời được sống như vậy, cô cũng sẵn long Tất nhiên, đây chỉ là những điều nói suông, cô ấy còn có gia đình phải cứu, chậm trễ một ngày, thế giới hỗn loạn này sẽ kéo dài thêm một ngày, và gia đình cô ấy không biết khi nào có thể gặp lại.
Hai ngày sau, Tống Thanh đã khỏe lại, chỉ còn chút đau nhức, không làm chậm trễ hành trình, cô từ trên giường bò dậy và cùng họ chuẩn bị lên đường. Trên phố của căn cứ.
“Cô có nghe nói gì không, hai ngày trôi qua, họ vẫn chưa phân định ai sẽ quản lý căn cứ.”
“Điều này là bình thường, Hoàng Mậu Sâm chết quá đột ngột, Hoàng Bân thì lại không biết đi đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT