Nghĩ đến lời hắn nói, Tống Thanh cũng có thể hiểu được. Dù sao cũng là chuyện liên quan đến mạng sống, hắn đã trải qua những ký ức đau thương như vậy, cẩn thận một chút cũng là điều dễ hiểu.
Tống Thanh nén lại cảm giác cay đắng trong lòng, vô thức siết chặt lấy bàn tay khô ráp của hắn, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Nếu có ngày đó, em sẽ tự tay giết hắn, và dùng cả tính mạng để đảm bảo an toàn cho anh.”
Giang Thần Vũ không tin rằng một cô gái mềm yếu như cô sẽ ra tay với đồng đội, nhưng cũng không định trêu chọc cô thêm nữa. Nhìn cô gái trước mặt, mắt đỏ hoe, đôi môi hồng hồng tủi thân mím lại, nước mắt lưng tròng, khiến hắn có cảm giác mình đúng là một kẻ vô tình.
Hắn nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay vuốt nhẹ má cô, giọng nói mềm mỏng: “Vừa rồi anh chỉ đùa thôi, đừng buồn nữa. anh sẽ cứu Vương Hải Đình, hắn đã bị thương vì cứu em, sao anh có thể để hắn chết được?”
Thấy hắn lại lộ ra vẻ quen thuộc của mình, Tống Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhào tới ôm lấy cổ hắn, khóc to: “Vũ ca, anh làm em sợ muốn chết! Hức hức, em còn tưởng anh thực sự không muốn cứu Vương Hải Đình nữa.”
Giang Thần Vũ bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên lưng cô. Cô thật quá nhạy cảm, hắn thậm chí còn chưa nói nặng lời, chỉ hỏi hai câu mà đã làm cô tủi thân đến vậy. Tống Thanh không quên Vương Hải Đình đang ở ngoài xe. Cô khóc vài tiếng, rồi kéo hắn xuống xe, bảo hắn cứu người. Hai người tiến lại gần, bóng họ phủ lên người Vương Hải Đình. Hắn ngước lên, nhìn họ với vẻ uể oải, môi hé mở, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Định ra tay với tôi rồi sao? Làm đi, cơ thể tôi đã có dấu hiệu rồi, nhanh lên, cố gắng đừng để tôi đau. Đừng nhìn tôi bề ngoài oai phong mà nhầm, tôi sợ đau lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play