“Chúng ta đừng đi vội được không? Phía trước không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì, chúng ta ở lại ngôi làng này vài ngày, đợi khi anh hoàn toàn lành lặn rồi hãy rời đi, được không?”
Cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy hắn bị thương. Nếu trước đây khi nhìn thấy vết thương của hắn chỉ là chút đồng cảm và căm phẫn kẻ gây ra, thì sau những ngày đêm ở bên nhau, cô thực sự không muốn hắn bị thương nữa.
Nhìn thấy hắn bị thương, lòng cô trở nên nặng trĩu, càng căm ghét lũ khốn đã gây ra những vết thương khủng khiếp trên người hắn. Nếu sau này có khả năng, cô nhất định sẽ báo thù đám khốn đó, làm sao chúng có thể nhẫn tâm làm tổn thương một người tốt như hắn được!
“Được, em sắp xếp thế nào thì cứ làm vậy.” Giang Thần Vũ vốn không quan tâm đi đâu, trả lời cô xong, hắn giơ tay bóp nhẹ đôi má mềm mịn của cô, lưu luyến một chút rồi thu tay lại, nhắm mắt ngủ.
Tống Thanh sờ lên má mình, cảm nhận hơi lạnh còn lại từ tay hắn, cô chớp mắt nhìn hắn đã nhắm nghiền, phát hiện hắn đặc biệt thích véo má cô, chẳng lẽ vì má nhiều thịt, dễ véo? Tống Thanh đưa ngón trỏ và ngón cái ra, véo má mình, quả nhiên nặn ra được một khối thịt mềm, cô cười ngượng rồi thả tay, đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng để hắn nghỉ ngơi.
“Cô Tống, cô dậy rồi, lại đây ăn chút gì nhé, tôi có nấu ít cháo và bánh bao.”
Vừa đi xuống lầu, Tống Thanh đã thấy Vương Hà mặc tạp dề bước ra từ nhà bếp, giọng nói đầy nhiệt tình, khuôn mặt nở nụ cười chào đón cô. Tống Thanh ngại ngùng gãi đầu, “Không cần khách sáo thế đâu, gọi tôi là Tiểu Thanh được rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT